Vân Di xoa xoa lưng Tần Mặc, vỗ nhè nhẹ. Cô hiểu được, dưới cái vẻ mặt mặt gian tà, âm hiểm kia vẫn là một tâm hồn của tiểu hài tử, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành.
" Ổn rồi! Đừng buồn... tôi cho anh giết tôi... Thế nào! Điều đấy thỏa mãn anh chứ?" Vân Di dỗ dành, cô nhe răng cười còn khó coi hơn cả khóc, Vân Di đau đến xây xẩm mặt mày. E rằng cô không thể trụ lâu được nữa.
Vân Di cắn chặt răng, mặc dù thể trạng của cô hiện giờ là zombie nhưng zombie đâu có khả năng tự hồi phục vết thương đâu, cho dù cô có là zombie cấp cao đi chăng nữa. Sinh mệnh hiện tại của cô được máy tính thông báo, đang không ngừng tăng lên đến chóng mặt. Chưa kể cô đang khá hao tổn sức để giữ được cái tư thế này. Vân Di nuốt nước bọt, hít một ngụm khí lạnh, mong sao mình có thể cầm cự nổi.
Tần Mặc cứ vậy ngốc lăng, đến chiếc dao bị tuột khỏi tay từ khi nào gã cũng chẳng rõ. Sao vòng tay của chị ấy ấm áp thân thuộc và an tâm đến vậy. Thậm chí người mẹ ruột thịt của gã còn chẳng đem đến cảm giác gần gũi như vậy. Gã muốn... muốn một chút nữa... một chút nữa thôi... cảm nhận được hơi ấm mà chị ấy đem lại cho gã. Trong sâu thẳm bên trong Tần Mặc, đâu đó bùng lên mong muốn chiếm hữu đang lớn dần, không thể nào có thể kiểm soát nổi. Mạnh mẽ đến mức đè đi sát ý muốn giết chết Vân Di.
Vân Di thấy đôi mắt mình mờ dần, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731655/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.