" Này! Ta chưa từng thấy nữ nhân nào bị bắt làm con tin mà lại thoải mái vô tư ăn uống như nhà ngươi " Viên Thái lấy cây gậy gần đấy chọc vào tay Vân Di, cố thu hút sự chú ý từ cô. Liếc thấy đống thức ăn mà đưa cho Vân Di, thật sự ngao ngán đến cạn lời.
Ai đời, bị bắt đến đây rồi mà nàng ta rất thản nhiên yêu cầu đòi ăn, như kẻ khác nhất định sẽ bị dọa sợ ngất lên ngất xuống. May mà bộ tộc gã rất biết nhân nhượng nên mới đối xử tốt một chút với con tin quan trọng như nàng ta. Chứ không chắc chắn nàng ta đã bị ăn đến miếng xương chẳng chừa.
Lại nói, tiết tháo cơ bản của nữ nhân này chắc hỏng rồi. Mặt mũi của nàng ta thoạt nhìn cũng đâu đến nỗi nào tệ. Không, nếu phải dùng đi chính xác thì chính là tú lệ. Phải! Chính là tú lệ. Bất quá, cách ứng xử của nàng ta thì chẳng được như cái bao da bên ngoài. Hừ! Chẳng lấy một điểm giống tất cả những nữ nhân loài người mà gã biết. Quá lỗ mãng!
Vân Di khịt mũi, hừ lạnh, hất cái gậy đang làm loạn ở tay mình ra. Không khách khí trừng mắt nhìn gã, tiện tay nhón thêm chút hoa quả bỏ vào miệng, lườm lườm Viện Thái.
" Ai nói con tin không được ăn? Ta phải ăn thì mới lấy sức mà các ngươi lợi dụng chứ! Ngu xuẩn! Đúng là con rắn không có tiền đồ " cô rất không kiệm lời mà nhả ra mấy câu trêu chửi. Điệu bộ thập phần ngả ngớn, khiêu khích. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731622/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.