Cao Tử nhíu mày, động tác khựng lại, cả người thanh tỉnh trừng mắt nhìn người phía trước. Mùi hương này... không phải nàng ấy.
" Ngươi là ai? Còn không mau cút " hắn lạnh giọng mang theo mười phần tà khí. Từ lúc nào chốn không gian riêng của hắn lại có thể để người khác dễ dàng vào vậy. Coi hắn ở đây như không khí à?
" Người không nhận ra ta ư?" Lộ Điềm thấy Cao Tử đối với mình nửa điểm cũng không hứng, lại tiếp tục ngồi xuống mà uống rượu, coi nàng như vô hình, Lộ Điềm nén mất mát vào trong.
Nàng cắn cắn cánh môi, mặt cúi gằm xuống, nom bộ rất đáng thương. Mãi lúc sau, Lộ Điềm quay người tiến đến gần thành đá, treo cái ngọn đuốc đang cháy rực lên cao, đủ để nó sáng bừng cả hang.
Tiếp đến nàng ta cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của vỏ sành rượu, điệu bộ rất giống như đang ủy khuất cam chịu gì lắm. Gương mặt rầu rĩ đượm buồn, chớp mắt đã thấy đọng một giọt nước đang chảy dài trên gò má của Lộ Điềm.
Cao Tử chứng kiến cảnh đấy, một mực im lặng, thoắt cái đã đến bên Lộ Điềm. Bóng dáng của hắn cao lớn làm che đi ánh sáng, bóng Cao Tử bao trùm cả người nàng ta.
Lộ Điềm ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng ta bỗng trở nên nhu nhược, nước mắt cứ thế lăn dài, kèm đấy là vài tiếng khịt mũi, đôi tay vô thức đưa lên như cố gắng lau đi nhưng giọt nước mắt. Liếc qua trông rất tội nghiệp, không kìm được mà xót xa. Người ngoài nhìn vào nhất định sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731621/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.