Ta từ nhỏ đã được được sống ở trong chùa. Nghe trụ trì nói, bởi phụ thân, phụ mẫu xem tướng số của một thầy bói bảo rằng số ta vốn yểu mệnh nên phải sống ở chùa thì đâm ra mới có thể sống sót. Ta không căm ghét họ vì đã gửi ta ở chùa, đối với ta, tất cả mà nói thế nào cũng được, chẳng quan trọng.
Thế rồi, ta cứ từng bước lớn lên trong kinh phật, sự đạo lý của Phật tổ Như Lai, êm đềm trôi đi. Mãi cho đến năm ta mười bảy tuổi, bạn của trụ trì là một phương trượng ở nơi xa ghé chơi, liền nhìn trúng ta, nhất khẩn năn nỉ trụ trì cho ta đi theo. Cuối cùng trụ trì đành phải hỏi ý kiến của ta, thấy ta gật đầu mới đồng ý cho ta theo phương trượng.
Đến một nơi mới đối với ta chẳng có gì lạ, nơi đâu cũng vậy.
Việc làm quen với chỗ mới đối với ta vô cùng dễ dàng cũng không khác gì nơi cũ là mấy.
" Mỗ Hiên, hôm nay con cùng lão nạp đón một người quen cùng lão nạp " phương trượng vuốt chòm râu, mỉn cười nhìn ta. Ta đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn đám người trước mặt, bản thân chẳng có chút hứng thú tìm hiểu. Miễn cưỡng đành nghe lời phương trượng, giới thiệu bản thân qua một chút.
Bất giác, một nữ hài tử chạy đến bắt lấy tay ta mỉn cười tươi, đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt dễ thương, miệng liếng thoáng nói gì đó. Đó chính là lần gặp mặt của ta với Vân Di. Ấn tượng chính là nàng... rất phiền phức.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nam-than-cuong-yeu-thanh-nghien/1731572/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.