C
Diệp Lý bị ném lên giường, hắn ta nhanh chóng lùi về phía sau, cảnh giác nghiêng tai lắng nghe.
Đã đến nước này, Tôn Tuyền cũng không cần ngụy trang làm Tôn Tuyền ở Ngạo Tàng sơn trang nữa.
Cô nắm chặt lấy khớp hàm của hắn, ép hắn phải ngước lên.
“Diệp Lý, bản tôn đúng là khinh thường phân lượng của ngươi trong lòng Ngạo Tàng Tuyết đấy. Nhưng hiện giờ để bản tôn xem, liệu Ngạo Tàng Tuyết có còn dám đánh đến đây lần nữa hay không!”
“Muốn chém muốn giết, tùy ý ngươi!”
Tôn Tuyền một tay vuốt ve một bên mặt của Diệp Lý, một bên thưởng thức dáng vẻ hận mà không làm được gì của hắn.
Thật đáng thương!
“Ngươi nghĩ bản tôn muốn giết chết ngươi sao? Bản tôn phải để ngươi sống không bằng chết, nhận hết mọi sỉ nhục trên thế gian này, phải cầu xin bản tôn tha cho ngươi!”
“Đừng có mơ!”
Tốt nhất là như vậy, Diệp Lý, đừng làm cô thất vọng. Nhất định phải hận cô thật nhiều, thì cô mới có thể tiến hành kế hoạch kia.
Dung Khanh, rốt cuộc thì tôi muốn cá, là trong lòng anh có tôi hay không. Chỉ một lần này thôi, tôi dùng cả tính mạng của mình để bù vào.
Thật bi ai, một kẻ ưu tú lại gục dưới một chữ tình, có gì đáng để thương hại, bất quá là một hồi nông nổi mà thôi.
...
“Giáo chủ, lần trước quá sơ suất, mới bị chính phải đánh lén. Mối nhục này cần thiết phải báo!”
Trong tứ đại hộ pháp, Dạ Qủy người này đầu óc luôn ngây thẳng, có gì nói nấy, nên hắn là kẻ dễ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258721/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.