Chương trước
Chương sau
“Với một mình ngươi sao? Đừng có đùa! Một tên què. Lại mù, vị đại nhân kia đã coi trọng ngươi, thì nên ngoan ngoãn đi theo đi!”
“Nàng ta coi trọng ta, thì nhất định ta phải nghe theo ư?”
“Không cần phải nhiều lời, xuất thủ đi”
Nói xong, Diệp Lý khập khiễng từ trên ghế đứng dậy, động tác của hắn có vẻ thong thả nhưng lại vững chãi vạn phần. Có thể thấy Sinh Tử Thảo đúng là có tác dụng.
Hắn cũng không biết tại sao hắn có thể khôi phục được, nhưng hắn đã có thể đứng lên, thì ắt có người đang lén giúp hắn. Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy, độc cũng không được giải, nhưng hắn nhất định, phải báo thù!
Tôn Tuyền liếc nhìn Dạ Qủy một cái, sau đó đi xuống đài, cô rất mong chờ, dù sao thì mọi chuyện cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.
Cúi đầu liên lạc với sóng não của JSS, cô trầm tư nhìn màn hình trống rỗng hiện lên trước mặt.
[Cảnh báo nhiệm vụ từ JSS: tiến độ còn lại là 3 tháng]
[ Cảnh báo nhiệm vụ: trước mắt khôi phục nhuệ khí của Diệp Lý đã hoàn thành]
[Cảnh báo nhiệm vụ: mở ra giai đoạn khiến ma giáo thống nhất, khiến người đời sợ hãi.]
[cảnh bá nhiệm vụ: điều chế bug chưa hoàn thành.]
Tôn Tuyền mỉm cười, xoay xoay chiếc vòng bên tay, rất nhanh thôi, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Thế giới cấp S đã trễ nải rất nhiều thời gian của cô.
Thật phiền toái.
Trên đài cao lâm vào triền đấu, Dạ Qủy tuy rằng võ công cao cường, nhưng vẫn bị Diệp Lý đè đánh, vốn dĩ võ công Diệp Lý đã rất cao cường, kèm theo một tháng này luyện tập, đã xưa đâu bằng nay.

Cuối cùng, Dạ Qủy bị đánh xuống dưới đài, nhưng hắn ta không dám phát điên mà nhìn xung quanh giống như đang chờ gì đó.
“Phanh!”
Tiếng pháo trên trời nổ tung, nhân sĩ giang hồ đều binh hoang mã loạn, những người trang phục bình thường ẩn trong võ lâm đột nhiên xé rách ra mặt, nhanh chóng tụ hội lên đài.
Tôn Tuyền cũng tự nhiên lộ mặt, nàng nhẹ nhàng bước lên đài, trước sự hỗn loạn của mọi người.
Nàng đi tới đâu, ma giáo đệ tử đều vô cùng cung kính quỳ rạp xuống dưới đất. Quân Tĩnh đã biết trước thân phận của Tôn Tuyền, hắn một chút cũng không kinh ngạc. Nhưng Ngạo Tàng Kính lại kinh ngạc đến suýt lăn từ ghế đi xuống.
Lão ta không ngờ tới, ma giáo giáo chủ lại ẩn nấp trong chính sơn trang của mình. Lão lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch oan khuất này.
“Ma giáo giáo chủ, hạnh ngộ các vị, đã mấy tháng rồi không gặp, các người có vẻ sống thoải mái quá nhỉ?”
Thoải mái cái con khỉ, họ sao có thể dám thoải mái!
Diệp Lý cảm thấy không ổn, muốn thoát đi thì đã muộn rồi, nhưng trưởng lão của ma giáo đã vây quanh hắn, muốn lôi hắn tới trước mặt Tôn Tuyền.
Võ công hắn tuy cao, nhưng lại không thể lấy một địch nhiều, rất nhanh đã bị chế trụ, ném tới trước mặt cô. Cảm nhận được khí tức tà ác này, hắn cả người run lên, từ trong thâm tâm tuôn ra một cỗ hận thù như muốn nuốt chửng hắn.
Tôn Tuyền dùng một cây quạt, nâng cằm của Diệp Lý lên, giống như một người trên cao, nhìn xuống chính lãnh thổ mà mình ngự trị. Diệp Lý cắn răng muốn đứng dậy, nhưng nháy mắt hắn đã bị túm lấy, sau đó vòng eo bị một cánh tay cứng cáp ôm chặt.
Hắn sắc mặt vô cùng không tốt, muốn rút dao găm ra đâm vào ngực của đối phương, cho dù hắn biết chuyện này là không thể thực hiện.
Đôi mắt không có chút tiêu của Diệp Lý đỏ bừng như muốn tích ra huyết, cánh tay của hắn bị Tôn Tuyền chế trụ.

Cô cúi người, thì thầm vào tai hắn.
“Nếu còn phản kháng, ta sẽ huyết tẩy toàn bộ võ lâm, cùng với tiểu sư muội của ngươi đấy!”
Quả nhiên Diệp Lý không còn động đậy nữa, kỳ lạ là, hắn cảm thấy rất bình tĩnh, trong đầu lại nhớ đến một giọng nói trầm tĩnh đanh đá.
Tôn Tuyền...
Tôn Tuyền nhìn lướt qua dưới đài, vẻ mặt hề hước, cô cười vô hại, nhưng khi võ lâm nhìn thấy nụ cười này đều vô giác run lên.
Ánh mắt của Tôn Tuyền giao hội với Bàng Uyên, sắc mặt cô nhóc sớm đã trắng toát, Nhậm Tinh Hà bên cạnh gắt gao ôm lấy nàng ta.
“Tha Ngạo Tàng sơn trang, những người còn lại, đánh gãy một chân. Ai phản kháng, giết!”
Mặc kệ những lời kêu rên không cam lòng của nhân sĩ giang hồ, Tôn Tuyền đứng dậy. một tay cô chặn ngang bế lên Diệp Lý, sau đó nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của mọi người.
Tiếng kêu rên không dứt ở Ngạo Tàng. Bàng Uyên đứng chết chân tại chỗ, nhưng cho dù nàng ta đứng đó đệ tử ma giáo cũng không dám động nàng ta. Bởi vì ai cũng nhận được lệnh, không được tổn thương một người tên Bàng Uyên và người bên cạnh của nàng ta.
“Tôn tỷ tỷ là người tốt!”
Nàng ta đôi mắt đỏ lên, quay người lại nhìn Nhậm Tinh Hà. Hắn ta trong lòng khổ sở, ôm Bàng Uyên vào lòng. Nếu Bàng Uyên cho là Tôn Tuyền là người tốt, thì ngài ấy chính là người tốt đi.
“Chúng ta đi tìm tỷ ấy được không?”
“Được!”
Nhậm Tinh Hà nghĩ nghĩ, sau đó ôm Bàng Uyên, rời đi nơi này. Hắn hoàn toàn không hối hận, cho dù sao này có phải đối mặt với sinh tử, nếu cho chọn lại, hắn vẫn lựa chọn cùng Bàng Uyên đi khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.