Chương trước
Chương sau
3 ngày sau...
“Ý giáo chủ là, toàn quyền cho chúng ta có thể tấn công chính đạo?”
“Đúng vậy, đây chẳng phải là cơ hội để hai vị lập công hay sao? Hay còn phải để bản giáo chủ đích thân ra tay?”
Xà Hạt và Thất Tâm Phong liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bình thường Tôn Tuyền cho dù làm gì cũng một mình hoàn thành, nhưng từ sau khi chuyện ma giáo bị san bằng lúc trước, cách làm việc lại thay đổi vô cùng. Càng có thâm ý mà nguy hiểm hơn lúc trước.
Xà Hạt vốn là kẻ có tâm kế, hắn nắm lấy tóc mai của mình, suy nghĩ lợi và hại trong vụ này. Chẳng lẽ giáo chủ thật sự đổi tính, hắn len lén nhìn lên bảo tọa, vẫn là bộ dạng vô tâm vô phổi ấy, nhưng khi hắn nhìn lên, ánh mắt của Tôn Tuyền trùng hợp vọng lại đây.
Xà Hạt run lên, vội vàng cúi đầu. Tôn chủ, càng ngày càng đáng sợ.
“Ngày mai, bắt đầu xuất phát đi, bản tọa chờ tin tốt của các ngươi, tốt nhất đừng làm bản tọa thất vọng, nếu không...”
Tôn Tuyền nâng nhẹ tay, chiếc cột trụ chạm khắc rồng bay phương múa ở giữa đại điện trực tiếp hóa thành bột phấn đổ rầm xuống sàn.
Bụi bay mù mịt, cả đại điện chao đảo một cái.
“Cẩn tuân mệnh lệnh giáo chủ!”
Tôn Tuyền hài lòng cười, nháy mắt biến mất trong đại điện. Xà Hạt và Thất Tâm Phong, sẽ là quân cờ mà chủ chốt để cô có thể hoàn thành kế hoạch này, đừng làm cho cô thất vọng.
“Đi đưa Diệp công tử đến đây.”
Cung tỳ lặng lẽ lui ra, Tôn Tuyền lặng lẽ thưởng thức chén rượu lưu ly trong tay. Rượu ngon thì phải có bạn cùng phẩm, rất tiếc cô không có bạn, phiêu bạt trong tinh tế, là một Thiết Chế Viên cao cấp, rất ít có thời gian giao lưu với những người khác, cho dù giao lưu, cũng chỉ là sơ giao mà thôi.

Tiếng ồn ào từ phương xa truyền đến, không cần đoán cũng là ai đang ồn ào. Quả nhiên ngay tại lối mòn, Diệp Lý đi đến, vẻ mặt hắn trầm như muốn tích ra nước, hắn được cung tỳ dẫn đến trước mặt Tôn Tuyền.
Hắn đứng ngay thẳng, giống như cây trúc độc lập, khiến người ta muốn đánh gãy ngạo khí của hắn, khiến hắn thuần phục dưới chân.
“Lại đây.”
Giọng Tôn Tuyền khàn khàn vang lên, hắn cau mày, ngược lại lui về phía sau.
“Không.”
Nháy mắt, tay của hắn đã bị túm lấy, hắn lập tức vung tay muốn tránh thoát. Nhưng Tôn Tuyền đâu dễ dàng để hắn thoát như vậy, một tay điểm vào huyệt hắn.
“Rầm!”
Diệp Lý đổ ầm xuống đất, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm thật chặt. Hắn vô pháp phản kháng tình cảnh hiện giờ, chỉ có thể nén lại nỗi hận.
Tưởng chừng sẽ phải chịu thêm nỗi nhục nhã vô bờ, nhưng hắn lại rơi vào một vòng ôm ấp, cảm nhận được khí tức quen thuộc mà bản thân đã chán ghét, Diệp Lý nhíu mày.
“Ngủ đi...”
Lời nói của Tôn Tuyền giống như có ma lực, ấy vậy mà hắn lại có chút buồn ngủ. Không được, hắn không thể sống tiếp tục như vậy nữa. So với những ngày tháng sống tại ma giáo, cuộc sống ở Trúc Thanh Viện trong một tháng qua đúng là yên bình.
Tôn Tuyền, không biết...
Ngắm nhìn dung nhan Diệp Lý đang ngủ say, Tôn Tuyền mới thu hồi tay từ huyệt ngủ của hắn. Cô cứ yên lặng như vậy mà ôm hắn, nhìn từ xa, hai người rúc vào nhau quả thật là một đạo phong cảnh tuyệt đẹp.
Thật yên bình quá, cô lại cảm thấy, thế giới cấp S này khác xa những thế giới thường khác, luôn phải lục tục tranh đấu giữa người này và người khác.
Ngươi chết ta sống, đâu nào có thời gian để có thể thảnh thơi.

Tôn Tuyền vuốt lên đôi mắt của đang nhắm chặt của Diệp Lý, từ cánh mũi đến đôi môi. Cô lặng lẽ cúi người, in lên đôi môi của Diệp Lý một nụ hôn, rồi nhanh chóng tách ra.
Hoàn toàn không có cảm giác gì...
Người cô yêu là Dung Khanh, còn Diệp Lý, chỉ là một người khách trong cuộc đời của cô mà thôi.
Nhưng... thực sự chỉ là khách vãng lai thôi sao? Có thứ gì đó lặng lẽ nảy mầm trong tim, mà Tôn Tuyền cũng không hề biết đến.
Cô nắm lấy tay của hắn, nội lực tinh thuần trong cơ thể mang một cỗ bá đạo đặc trưng. Nhưng khi được truyền vào cơ thể của Diệp Lý lại ôn nhu một cách lạ thường, từ từ mãi giữa mọi ngóc ngách kinh mạch của Diệp Lý, làm cho kinh mạch của hắn ngày càng mở rộng và cứng cáp hơn.
Cả quá trình vô cùng gian nan, nội lực truyền vào cơ thể của Diệp Lý không được đứt đoạn, phải truyền liên tục. Hơn nữa phải khống chế nội lực chạy khắp cơ thể của đối phương sau đó mới hoàn thành một chu thiên.
“Chuyện này...Ma Y, ngươi...giáo chủ không phải là bị đánh tráo đấy chứ?”
Ma Y buồn cười nhìn Công Tôn Linh sau đó lắc đầu. Công Tôn Linh, lớn lên trong gia tộc bói toán đoán mệnh, tuy rằng là kỳ phùng địch thủ với Ma Y nhưng bộ dạng của hắn lại vô cùng trẻ, có thể nói là tuấn lãng.
Ma Y liếc nhìn hai người ở trong sân, sau đó xoay người đi khỏi. Công Tôn Linh vội vã đuổi theo, ríu rít như cái đuối không dứt.
“Ta có bặc một quẻ, vừa là quẻ tốt vừa là quẻ xấu...”
“Thần côn...”
“Ta không có!”
"Ngươi còn dám nói ngươi không có, vậy những nữ đệ tử của ma giáo bị ngươi bói lục đục vì tình ái mà rời đi thì tính sao?"
“...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.