Vốn dĩ Linh Ưu còn không biết phải làm sao để giải quyết lý do mà Hoàng Đế chết, nào ngờ Lê Thâm lại tự mình dẫn quân tới. Cái nồi tạo phản được ụp một cách nhẹ nhàng và duyên dáng lên đầu hắn ta.
Văn Thời danh chính ngôn thuận lên ngôi. Nhưng bởi vì nhiệm vụ của cô mà anh tiếp tục giả làm một kẻ vừa què vừa mù, vì vậy mà dù anh là vua nhưng thật chất tất cả quyền hạn đều nằm trong tay Hoàng Hậu là cô.
Nhiệm vụ làm phản của hệ thống cũng coi như là hoàn thành.
Hai năm sau đó, Hoàng cung xuất hiện thích khách. Hoàng Hậu mất trong vụ hành thích đó. Ba năm sau đó, Hoàng Đế vì u buồn mà lâm bạo bệnh rồi băng hà. Vương vị được truyền lại cho một vị vương gia từ trước nay vốn không được chú ý.
“Chỉ trong năm năm mà nhiều chuyện xảy ra thật.”
“Hoàng Hậu nương nương vẫn còn chưa mãn tang thì Hoàng Đế lại băng hà. Thật khổ!”
“Cũng chịu thôi, dù sao một kẻ vừa què vừa mù thì cũng không làm ra trò trống gì được.”
Cạch-----
“Khách quan! Ngài nhẹ tay một chút!” Tiểu nhị đau đớn nhìn cái ly vừa bị đặt mạnh xuống bàn.
“À không sao, nếu vỡ thì ta đền gấp đôi! Ngươi mang thêm mấy món điểm tâm nữa cho ta.”
“Nghe xem bọn họ nói gì kìa! Vừa què vừa mù thì sao? Ta vẫn rất đẹp trai!”
“Ăn kẹo đi.” Linh Ưu thở dài nhét một viên kẹo vào trong miệng Văn Thời rồi khẽ thở dài.
Văn Thời bĩu môi một cái rồi sau đó nghiêm túc nhai kẹo, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600881/chuong-134.html