Linh Ưu nhẹ nhàng vuốt ve Gluttony mấy cái, vươn vai chuẩn bị ra bên ngoài.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ là phải rắc rối thế này, trực tiếp đập vỡ hết ác ngọc đi là được. Thế nhưng sinh mệnh của Gluttony lại bị ràng buộc bởi sáu ác ngọc còn lại. Theo như lời của Gluttony thì chỉ có cách là cho bảy ác ngọc tập hợp lại thì mới có thể phân tách nó ra hoàn toàn.
Phiền phức xỉu!
“Vừa nãy ngươi cũng ngông cuồng với ta lắm.” Linh Ưu chỉ vào mũi của Gluttony một cái.
“Chịu thôi, ta cũng là bị ảnh hưởng mà.” Gluttony khịt mũi đẩy tay của cô ra.
“Ra ngoài thôi.” Không biết Văn Thời ở bên ngoài ra sao rồi.
…
Ở bên ngoài, ngay khi quân lính vây quanh mình thì Văn Thời cũng chỉ nở một nụ cười khinh miệt nhìn về phía Lê Thâm.
“Đệ quả nhiên chưa bao giờ bị què và bị mù nhỉ?” Lê Thâm nhếch môi hỏi, mặc dù bây giờ hắn ta đã gần như nắm chắc phần thắng trong tay thế nhưng lúc này thì trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.
“Cũng chỉ có thể trách ta mạng lớn.” Văn Thời khẽ nhếch môi, khinh miệt nói.
“Hoàng đệ yêu quý của ta không biết còn có gì để trăng trối không?”
“Hưm…” Văn Thời nhìn quanh, vừa nhìn thấy làn khói dưới chân của quân lính thì liền cười tươi như hoa: “Không có nha.”
Sau khi nói xong câu đó thì anh liền dùng khinh công nhảy lên, nhanh nhẹn bám lấy một cây tre. (Tre hay trúc ấy nhỉ? Ăn tết xong căng da bụng chùng da não quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600880/chuong-133.html