Tí tách….
Âm thanh tí tách cùng với mùi ẩm thấp và mục nát xộc thẳng vào mũi làm cho Linh Ưu không nhịn được mà mở mắt ra.
Trong đầu lúc này vẫn còn văng vẳng lời của hệ thống.
OOC cái quỷ gì?!
Lần này thậm chí còn không truyền cô vào không gian hệ thống nghỉ ngơi! Ác độc!
Cô muốn tố cáo ở đây bóc lột sức lao động trẻ em!
[Ký chủ, cô có hiểu lầm gì về hai từ trẻ em à?]
“Dù sao bây giờ tôi cũng chỉ là hồn thể bị mấy người kéo vào đây, nếu xét về tuổi thì tôi còn chưa sinh ra. Vậy nên không phải trẻ em thì là gì?”Linh Ưu phủi đi bụi đất bám trên người. Không hiểu sao nguyên chủ lại nằm ngủ trên đất, thế nên bây giờ cả người đều vô cùng dơ dáy.
[Nếu nói vậy thì cô vẫn chưa sinh ra. Vẫn chưa được xác nhận là một công dân. Vậy nên ký chủ à, cô không có quyền kiện cáo đâu.]
“Hả?” Lúc này thì cô lại đang chú ý tới cái khác, không có thời gian chú ý tới mấy lời của hệ thống.
Trên người thân thể này mặc một bộ tây trang rất lịch thiệp. Thế nhưng điều quan trọng là đây là tây trang của nam, hơn thế nữa cũng không thấy ngực đâu.
Linh Ưu đưa tay sờ sờ vào ngực, sau đó thì lại bóp mạnh. Nhưng trước ngực vẫn phẳng lì, hoàn toàn không tìm thấy chút to lớn hay mềm mại nào.
“Hệ thống, nguyên chủ chưa thành niên à?”
[Không, nguyên chủ đã 25 tuổi rồi.]
“...”
[...]
Linh Ưu đưa tay phải lên nhìn nhìn, sau đó nhanh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600882/chuong-135.html