Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn Tô Linh Nhi một cái, phái người đỡ vội vàng đi qua.
"Muội muội tốt, thân mình muội đã tốt hơn chưa, lúc trước, khi muội bị ngã xuống nước lẽ ra ta nên tới thăm muội, nhưng mà muội cũng biết trước đó vài ngày ta sinh bệnh, theo lời của thái y không được tùy tiện ra ngoài, ta lại sợ đem bệnh lây cho muội, càng sợ dậu đổ bìm leo, cho nên liền phái người tặng một củ nhân sâm trăm năm, may mà muội còn sống, thật là Bồ Tát phù hộ."
Nhìn biểu tình cùng ngữ khí ra vẻ quan tâm của Nạp Lan Tĩnh Vận, Tô Linh Nhi khinh thường cau mày, thế giới này nào có làm bao| tử còn tưởng lập đền thờ chuyện tốt.(??)
"Sinh tử có mệnh, tỷ tỷ cũng không cần để trong lòng, người ngự y xem bệnh không có ngàn vạn người, cũng có mấy trăm hơn một ngàn, chỉ sợ là sau này lại có người sinh bệnh, vậy muốn mời ngự y đến cũng khó!"
Tô Linh Nhi một câu hai ý nghĩa, sắc mặt Nạp Lan Tĩnh Vận đỏ lên, không nghĩ tới mấy ngày không thấy Nạp Lan Uyển Nhu vẫn luôn vâng vâng dạ dạ giờ lại biết ăn nói như thế.
Nhưng chờ tới tiệc mừng thọ, xem nàng có thể nói được nữa không, có Hoàng Thượng khen, nàng ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân xuất sắc nhất hoành đô!
"Hừ!"
Nạp Lan Tĩnh Vận hừ nhẹ một tiếng.
Mà vừa lúc này Mạc Ly cũng từ trong phủ đi ra thấy Nạp Lan Tĩnh Vận cùng Tô Linh Nhi, đối với Nạp Lan Tĩnh Vận ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-thien-than-thu-99/748988/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.