Thông đạo rất dài, Phong Quang trên đường bơi đi còn độ khí cho Tiết Nhiễm vài lần, nàng cực kỳ hoài nghi cái gọi là cửa ra thứ hai của mật thất Đường môn này thật ra là muốn lừa chết người ta, bằng không thông đạo dài như vậy, làm gì có được mấy người nín thở được lâu thế chứ? Ngay cả nàng cũng là vì thêm điểm hệ thống vào mới có thể bơi đến mức này.
Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng nàng thấy được ánh trăng trên mặt nước, dùng hết sức lực cả người, nàng mang theo Tiết Nhiễm trồi lên mặt nước, thật vất vả lên trên bờ, Phong Quang mệt mỏi nằm úp sấp xuống đất, thở phì phò, cho dù có thêm điểm khí lực thì mang theo một đại nam nhân bơi lội như vậy cũng rất mệt.
Quay đầu nhìn người nam nhân ở bên người, nàng cắn nhẹ môi, đứng lên, “Tiết Nhiễm, ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Nghĩ hắn dù sao cũng mất đi ý thức, căn cứ vào tâm lý không nên lãng phí, nàng ngoan độc bẹp một ngụm lên mặt hắn, “Cái này coi như là tạ lễ ngươi bảo hộ ta ở trong mật thất, đợi ngươi khỏe rồi, ta lại đòi lại ngươi cái lễ lần này ta cứu ngươi.”
Cái tạ lễ này, cho dù là nàng cứu hắn, hay là hắn cứu nàng, hình như đều là nàng sỗ sàng…
Phong Quang quét mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra nơi này chính là rừng trúc lúc trước nàng đi lạc, mà bọn họ là vừa đi ra từ trong cái đầm nước nhỏ này, Tiết Nhiễm còn mang thương tích, cố không nghĩ nhiều nữa, nàng đang muốn cõng hắn trên lưng thì có một người đi ra từ trong góc tối.
“Hạ cô nương?” Đan Nhai thấy bộ dạng chật vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469714/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.