“Còn không phải tại ngươi sao!” Nhắc tới chuyện này, Phong Quang liền tức giận, “Nói tăng cường phòng ngự làm gì thế? Kết quả để Nam Cung Ly kia đi lại tự nhiên ở Đường môn, còn bắt ta đi, hắn đưa ta đến mật thất muốn đem ta biến thành cái khiên bằng thịt người, may là Tiết Nhiễm cứu ta, nếu không bản tiểu thư hôm nay đã nằm lại Đường môn của các ngươi rồi!”
“Cái này… là Đường môn giám thị không nghiêm.” Đan Nhai cũng không biết cách giao tiếp với loại người có tính đại tiểu thư như thế này, chỉ có thể người ta nói cái gì thì hắn trả lời như thế ấy.
Phong Quang tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên ta đến Đường môn của các người đã bị Nam Cung Ly bắt đi hai lần, Đan đường chủ, nếu không phải biết được trong Đường môn đều là người chính đạo, ta liền hoài nghi các ngươi hẳn là có nội gián của ma giáo, ngươi nhìn đi, Nam Cung Ly nhiều lần có thể khinh địch cứ thế xông vào cấm địa của các ngươi, chuyện này mà nói ra, người khác cũng sẽ thấy có điều kỳ lạ.”
Đan Nhai trầm mặc trong chốc lát, “Chuyện trực tuần tra canh giữ Đường môn là do ta an bài, để Hạ cô nương chịu phải kinh hách là ta sai, mong cô nương không nên trách tội Đường môn.”
“Ngươi… ta cũng không trách ngươi, chỉ là muốn oán giận mà thôi.” Thấy hắn khiêm tốn nhận sai, nhớ tới một màn hắn vì khác họ mà bị người khác kỳ thị, trong nội tâm của nàng cũng thật không đành lòng.
“Đan đường chủ tận trung với cương vị công tác, ai có mắt cũng thấy được.” Tiết Nhiễm ra tiếng làm dịu không khí, lại nói với Phong Quang: “Chúng ta vẫn nên trước trở về đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469715/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.