“Ngài mau buông tôi ra......” Khúc Yên bị hắn hôn đến thở không nổi.
Nam nhân này cũng quá điên rồi, bản thân bị thương do đạn bắn lại không quan tâm, không sợ mất máu mà chết sao!
Khúc Yên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, liếc đùi bị thương của hắn một cái, “Máu chảy càng ngày càng nhiều.”
“Ừm.” Mạc Bắc Đình lơ đễnh nói, “Máu nóng, tự nhiên chảy nhanh hơn chút.”
“Máu gì nóng?” Khúc Yên mơ hồ một chút.
Mạc Bắc Đình bắt được tay cô, đặt lên lồng ngực mình.
Khúc Yên cảm giác dưới lòng bàn tay mình, cơ thể của hắn rắn chắc, dường như tim đập có chút nhanh.
“Ngài đây là mất máu quá nhiều, dẫn đến tim đập nhanh.” Cô lấy lại tinh thần, giả vờ không hiểu ý hắn, nghiêm trang nói, “Ngài nhất định phải lập tức đi khám, bằng không tim có thể đập nhanh đến ngất. Lúc nào thuộc hạ của ngài mới đến tiếp ứng chúng ta?”
“Thật sự không hiểu?” Mạc Bắc Đình nhíu mày, cũng không ép buộc cô, trả lời, “Đợi mấy phút nữa hẳn là sẽ đến.”
“Đúng rồi, có chuyện suýt chút nữa quên nói cho ngài!” Khúc Yên chợt nhớ tới Kỷ Hàn Yên còn trốn ở trên đảo.
Những sau khi bọn cướp kia lên thuyền bị nổ chết, Kỷ Hàn Yên cũng không lên thuyền.
Kỷ Hàn Yên nhất định còn trốn ở một nơi nào đó trên đảo.
“Chuyện gì?” Mạc Bắc Đình hỏi.
“Chủ mưu bắt cóc tôi lần này, ngoại trừ Cửu gia kia, còn có một đồng lõa.” Khúc Yên không thừa nước đục thả câu, nói thẳng, “Cô ấy chính là Kỷ Hàn Yên, em gái nhỏ mà ngài chiếu cố che chở hơn mấy năm nay.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Bắc Đình chợt trầm xuống: “Kỷ Hàn Yên? Chuyện này cùng cô ta có liên quan?”
Hắn sốt ruột cứu người, chỉ kịp sắp xếp cách cứu viện, tạm thời không rảnh tra rõ.
Nhưng không khó ngờ tới, chuyện lần này là kẻ thù cũ của hắn Cửu gia làm.
Ở trong đó lại còn dính dáng đến Kỷ Hàn Yên!
“Đúng vậy, chính là cô ấy.” Khúc Yên chú ý sắc mặt hắn, tiếp tục nói, “Cô ấy không chỉ làm mỗi chuyện xấu này, trước kia Kỷ Noãn Noãn bị bắt cóc, bị lăng nhục...... Cũng có quan hệ với Kỷ Hàn Yên.”
Ánh mắt Mạc Bắc Đình khẽ động, nhạy bén nhìn cô: “Sao em biết nhiều như vậy?”
“Chẳng lẽ ngài còn hoài nghi tôi là gián điệp sao?”
“Không.” Giọng Mạc Bắc Đình trầm thấp, ẩn có chút dao động.
Phương hướng hắn hoài nghi cũng không phải cái này.
Mà là......
Trên người cô có quá nhiều bí mật.
Thần bí làm hắn bất an, bất an không thể nói thành lời.
Cũng không phải sợ cô gây bất lợi cho hắn, mà là một loại cảm giác mất đi khống chế.
“Ngài tin tưởng tôi là được, đừng hỏi nhiều như vậy.” Khúc Yên lười bịa thêm chuyện, Mạc Bắc Đình lý tính này chắc chắn không tin tưởng ' tiên nữ trên trời ', ' thiên sứ ' hay mấy loại truyền thuyết gì gì đó.
Cô dứt khoát cái gì cũng không nói cho hắn biết, chỉ nói, “Kỷ Hàn Yên còn ở lại chỗ này, chờ người của ngài đến đông đủ, để bọn hắn tìm kiếm quanh đảo, bắt được cô ấy, mang đến phủ đốc quân, tôi muốn trao đổi cùng cô ấy.”
Ngày này, cô đợi rất lâu rồi.
Có chút ngứa tay.
Đang nói chuyện, mặt biển cách đó không xa có mấy con thuyền, dùng đèn pin lập loè tạo tiết tấu đặc thù.
“Người tới là của tôi.” Mạc Bắc Đình trầm giọng nói.
Tiết tấu mà đèn pin lóe lên là mã Morse.
Xác nhận là người dưới quyền hắn.
“Cuối cùng cũng tới, không tới nữa là máu ngài cũng chảy hết luôn.” Khúc Yên đỡ cánh tay hắn, muốn giúp hắn tiết kiệm chút sức.
Mặc dù một tiếng hắn cũng không kêu, nhưng vết thương do đạn bắn sao có thể không đau, mặt hắn cũng trắng bệch.
“Đau lòng thay tôi?” Mạc Bắc Đình cong môi mỏng, quay đầu, bỗng nhiên hôn má cô một chút, “Nếu xót tôi như vậy, không được gả cho nam nhân khác.”
Khúc Yên lập tức buông hắn ra, lành ít dữ nhiều nói: “Đốc quân, ngài vẫn nên tự đứng vững đi, tôi thấy tinh thần ngài vẫn ổn định đây.”
Mạc Bắc Đình cười như không cười liếc nhìn cô.
Nếu cô không quan tâm hắn, cũng sẽ không nhắc đi nhắc lại chuyện hắn chảy máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]