Edt : Nhan
“Thuyền tới rồi.” Khúc Yên không để ý tới hắn, nhìn thuyền dần cập bờ, tự ý lên thuyền trước.
Mấy phó tướng trên thuyền xuống, Mạc Bắc Đình phân phó bọn hắn an bài nhân thủ lục soát đảo rồi mới lên thuyền.
Trở lại thư phòng phủ đốc quân, Mạc Bắc Đình gọi quân y.
“Em ra ngoài trước đi.” Mạc Bắc Đình nói với Khúc Yên bên cạnh, “Em bị nhốt một ngày, đại khái cũng đói bụng rồi, xuống dưới lầu để người hầu chuẩn bị cho em một ít thức ăn.”
“Tôi ăn vụng bánh ngọt của người chèo thuyền, bây giờ không đói.” Khúc Yên hì hì nở nụ cười, “Ngài đuổi tôi làm gì? Sợ tôi thấy ngài kêu đau?”
“Tôi là sợ em nhìn thấy máu thịt be bét, bị dọa hét lên.” Mạc Bắc Đình ngược lại trêu chọc cô.
“Tôi còn lâu mới như thế.” Khúc Yên dứt khoát cầm cái kẹp đã khử trùng từ trong tay bác sĩ quân y, “Để tôi, ngài kiên nhẫn một chút, đạn nhất định phải lấy ra.”
Bác sĩ quân y bị động tác của cô làm giật mình kêu lên, hoảng hốt vội nói: “Vị tiểu thư này, việc này rất quan trọng, ngài không thể làm loạn đâu!”
Đốc quân có thân phận cao quý như vậy, nếu như hắn hi sinh trên chiến trường, đó là quang vinh, nếu như chết ở trong tay một nữ nhân, đó chính là chê cười!
“Để cho cô ấy làm.” Mạc Bắc Đình đưa tay chặn lời bác sĩ, “Ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem còn có cái gì em không biết.”
Khúc Yên ngồi xổm xuống bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/3330996/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.