"Dáng dấp cũng được?" Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Có phải cô có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm đẹp xấu hay không?
Chẳng lẽ là bởi vì trong núi lớn lên không thấy bóng người, không hiểu rõ thế tục bên ngoài?
"Ít nhất là tốt hơn nhiều so với dung mạo vốn có của ta." Khúc Yên mười phần khẳng định nói.
Điểm ấy cô rất chắc chắn.
Trong mắt của nam chính, Tam công chúa tuy đẹp nhưng cũng xấu xí dữ tợn như như rắn độc.
"Nếu như vậy, ta cũng không tiện ép buộc." Mục Hàn đổi chủ đề, "Nhưng nếu ngươi thật sự muốn quy hàng ta, sao không lấy diện mạo thực để xuất hiện, thể hiện rõ thành ý?"
"Vậy được rồi, chờ chúng ta ra khỏi ngọn núi này, ta rửa mặt cho huynh nhìn." Khúc Yên nói láo mắt cũng không chớp.
Cô cũng đã học được thuật dịch dung, thay một bộ dạng khác cũng không thành vấn đề.
Ngược lại, không thể là dáng vẻ Tam công chúa.
"Rửa mắt mong chờ." Mục Hàn nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, trong lòng hiểu rõ, cô nương này trong miệng không có vài câu nói thật...
Nhưng sự thật là cô cũng không có ác ý.
Với võ công của cô, muốn lấy tính mạng của hắn cũng không khó.
Cô muốn hại hắn, chỉ cần đi nha phủ Bắc triều lớn tiếng tuyên bố thân phận của hắn.
Xem ra cô còn có trù tính lớn hơn, ví dụ như vị trí hoàng hậu mà chính miệng cô đã nói tới, hay là dã tâm khác lớn hơn nữa.
"Tên thật của ngươi là gì?" Trong đầu Mục Hàn nhanh chóng phân tích thế cục lợi và hại một lần, quyết định tạm thời không cùng cô trở mặt, nhẹ giọng hỏi.
"Ta tên......" Khúc Yên nghiêng đầu một chút, đem vấn đề giao cho hắn, "Sư phụ ta không đặt tên cho ta, gọi ta là nha đầu. Không bằng huynh lấy cho ta một cái?"
Mục Hàn đương nhiên nhìn ra được, cô cũng không muốn nói thật.
Hắn không để ý vấn đề này, thuận miệng hỏi: "Ngươi thích chữ gì?"
Khúc Yên nghĩ nghĩ, trả lời: "Ta thích chữ Bảo."
Mục Hàn trầm ngâm chốc lát, nói: "Bảo, trân quý. Gọi ngươi là Nguyên Bảo được không?"
Khúc Yên: "......"
Hắn cố ý chỉnh cô a!
"Không thích?" Mục Hàn hơi nhướng mày, thấy cô thở phì phì chu môi, mắt đen lướt qua ý cười nhạt nhẽo, "Gọi là Bảo Châu? Châu tròn ngọc sáng, lấy ý nghĩa trân quý thì như thế nào?"
"Huynh mới châu tròn ngọc sáng." Khúc Yên vô cùng bất mãn, phất phất tay, nói, "Uổng cho thiên tài thái tử huynh mới 3 tuổi đã biết chữ, năm tuổi có thể viết luận ngữ, tám tuổi có thể làm sách luận, lấy toàn tên gì kì. Huynh vẫn gọi ta là nha đầu đi, ta không muốn tên kỳ kỳ quái quái."
Mục Hàn không nói.
Quả nhiên cô rõ như lòng bàn tay với sự tình của hắn.
"Bò lên núi cả ngày, lại chạy hơn nửa đêm, buồn ngủ quá." Khúc Yên tìm một chỗ coi như sạch sẽ trong sơn động, nghiêng người nằm xuống, "Chúng ta ngủ một giấc rồi lại đi tiếp a."
Cô nhắm mắt lại, bộ dáng không phòng bị chút nào.
Mục Hàn nắm trong tay một hòn đá nhỏ.
Nếu cô ngủ say, hắn dùng một cục đá liền có thể lấy tính mạng cô.
Vì sao lại có người ngây thơ không biết phòng bị như thế?
"Mục Hàn, ngủ ngon." Trong miệng Khúc Yên mơ hồ nói một tiếng, xoay người đưa lưng về phía hắn, thật sự ngủ.
Cục đá trong tay Mục Hàn đơn giản dễ dàng không tiếng động thả xuống mặt đất, hắn dựa vào vách núi, nhắm mắt.
Bóng đêm dần buông xuống.
Trong núi yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng tình cờ kêu, chỉ còn lại tiếng hít thở hai người nhẹ đan vào nhau.
Khúc Yên ngủ rất ngon, trong mộng còn có một đùi gà nướng vàng giòn thơm ngát.
"Ngoàm......" Cô há miệng muốn cắn lại cắn đầy miệng không khí.
Cô vô cùng không vui tỉnh lại từ trong mộng.
Sơn động đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào qua cửa hang.
Mục Hàn ngồi dựa vào gần cửa động, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của hắn đẹp như một bức họa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]