"Vì sao ngươi muốn giúp ta phục quốc?" Mục Hàn không giấu diếm thân phận, vào thẳng vấn đề.
Cô đã biết nội tình của hắn rõ ràng như vậy, hắn giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Bởi vì ta muốn huynh giúp một chuyện." Khúc Yên không sợ hãi cũng chẳng hoảng hốt dưới ánh mắt sắc bén của hắn, chậm rãi nói, "Đợi huynh phục quốc thành công, leo lên hoàng vị, ta muốn vị trí hoàng hậu."
Cái này đương nhiên không phải là thật.
Chỉ là cô muốn nhờ vào đó lấy được tín nhiệm của hắn -- một người không có mong muốn gì ngược lại càng làm cho người ta hoài nghi.
Thử hỏi liệu có ai sẽ vô duyên vô cớ phấn đấu quên mình vì một người lạ?
Nam chính cảnh giác như thế, chắc hẳn càng muốn dùng một người có dã tâm. Bởi vì người càng có tham vọng thì càng dễ dàng nắm bắt.
"Ngươi dựa vào cái gì để giúp ta phục quốc?" Mục Hàn nhìn chằm chằm cô, muốn từ trong mắt cô nhìn ra sự tham lam hoặc đạo đức giả.
"Coi như bây giờ ta nói ba hoa chích chòe thì huynh cũng chưa chắc đã tin tưởng, không bằng cứ chờ xem." Kế hoạch của Khúc Yên chính là ở bên cạnh hắn.
Hắn đi đâu, cô liền đi đó.
Chỉ có sớm chiều ở chung, cô mới có cơ hội cảm hóa hắn.
"Nếu ngươi đã không chịu thẳng thắn thì ta cũng không dám dùng nhân tài như ngươi." Môi Mục Hàn nhếch lên đầy giễu cợt, đứng dậy đi ra ngoài sơn động.
"Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/2547756/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.