Khúc Yên xuống lầu đi dạo một lát, dần bình tĩnh trở lại.
Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cô biết mình nhất định đã từng yêu một người.
Có lẽ là một nam nhân có ấn ký hỏa diễm.
Nhưng cô sẽ không dựa vào loại ấn ký bên ngoài này để phán đoán, cô phải nghe theo trái tim của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Khúc Yên thả lỏng rất nhiều, dứt khoát tìm một tửu lâu gọi đồ ăn.
Nếu Mục Hàn không biết quý trọng thì cô tự dỗ mình a!
"Tiểu nhị, cho một bàn gà nướng, một bầu rượu!" Cô tiêu sái vung ống tay áo lên, lấy ra thỏi vàng đặt trên bàn.
Không gian dùng quá tốt, cô nhét rất nhiều vàng bạc châu báu của Tam công chúa.
"Tới liền tới liền~! Cô nương xin chờ một chút!" Tiểu nhị cầm thỏi vàng ròng, cười đến híp mắt lại, lập tức xoay người đi chuẩn bị.
Thịt rượu lên rất nhanh, Khúc Yên tự rót tự uống, ngược lại vô cùng thoải mái.
Cô ngồi bên cửa sổ trên lầu hai, thu trọn cảnh phố xá vào mắt...
Sắc trời đã tối, người đi đường rải rác, bỗng lộ ra một thân ảnh kiên cường màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt.
Là Mục Hàn.
Dường như hắn đang tìm người.
"Cô nương sao lại ngồi đây uống rượu một mình cô đơn như vậy?"
Khúc Yên đang chuyên tâm tìm hình bóng Mục Hàn trên đường, đột nhiên một giọng nam nhẹ nhàng khiêu khích vang lên.
Cô quay đầu thấy một công tử áo trắng đứng cạnh bàn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/2547722/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.