"Chú Trần, thật ngại quá, cháu tắm xong cũng chưa đi đến phòng luyện võ nhìn qua. Vậy mà Trần khẩn lại ngủ ở trong này, thật sự rất xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi." Trầm Mặc Tâm đóng cửa phòng luyện võ, giải thích với Trần Uyên Bác đang ngồi ở ghế sô pha gỗ.
"Không sao, không có việc gì. Xem ra hôm nay cháu làm cho con bé mệt muốn chết rồi. Thể lực của con bé này tốt như vậy, muốn khiến nó mệt đến nổi ngủ thiếp đi thì thật sự không phải chuyện dễ dàng gì. Mặc Tâm, vừa rồi cháu nói có việc muốn nói với chú sao?"
Nghe được tin Trần Khẩn chỉ vì quá mệt mỏi mà ngủ say, Trần Uyên Bác thật sự rất ngạc nhiên, vậy mà cũng có ngày con khỉ con kia bị trị, quả là hiếm thấy.
"À, cháu muốn hỏi chú Trần, nếu có một ngày cháu đề cử Trần Khẩn vào ngành đặc chủng, chú có đồng ý để cô bé đi hay không?"
Bởi vì có quan hệ người nhà nên Thẩm Mặc Tâm cảm thấy nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn. Nếu như Trần Uyên Bác không nỡ để cho Trần Khẩn tham gia đặc chủng, không nỡ để Trần Khẩn mạo hiểm tính mạng đi chấp hành nhiệm vụ. Cô chỉ có thể bỏ qua việc đào tạo Trần Khẩn, chỉ dạy nàng một ít võ thuật đơn giản, sau đó lại xem xét đến việc chọn người khác.
"Tiểu Khẩn có thể lọt vào đôi mắt tinh tường của cháu sao? Từ nhỏ chú đã dạy con bé không thể chỉ làm một chiến sĩ, một người lính mà là phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978975/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.