Có đôi khi, không phải có năng lực là có thể học giỏi, chăm chỉ luyện tập cũng là một trong những mấu chốt.
Mới học phương pháp hít thở, đối với đứa trẻ đã qua mười tám tuổi như Trần Khẩn mà nói, cần phải thay đổi thói quen hít thở suốt mười tám năm của mình thật sự rất khó.
"Phương pháp cùng kỹ xảo đều dạy em rồi, nên làm như thế nào thì còn phải xem sự cố gắng của em. Mỗi sáng sớm tôi đều đi rèn luyện cùng em, chờ sau này em rời khỏi quân doanh đến nơi khác, chính em cũng phải kiên trì."
Thẩm Mặc Tâm nói rất nhẹ nhàng, kỳ thật cô vô cùng rõ ràng thói quen là một chuyện rất đáng sợ. Trần Khẩn phải tốn bao nhiêu tâm huyết cùng cố gắng mới có khả năng chân chính học được những gì hôm nay mình dạy nàng. Chỉ cần Trần Khẩn có thể biến phương pháp hô hấp này thành thói quen thì mới tính là thật sự đã học được.
"Đã biết vì sao hôm qua em lại mệt thành như vậy mà hô hấp của tôi lại một chút cũng không loạn chưa? Thật ra tố chất cơ thể của em không kém hơn tôi chút nào, ngoại trừ kỹ xảo võ học cùng sự chênh lệch trong việc tu luyện. Nguyên nhân lớn nhất ở chỗ lúc so chiêu, em không có phương pháp hô hấp chính xác. Khí rối loạn, tâm sẽ cùng loạn theo, tâm vừa loạn thì chiêu thức của em sẽ không phát huy ra uy lực vốn có."
Những lời này của Thẩm Mặc Tâm không phải đang dạy dỗ Trần Khẩn, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978973/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.