Cuối cùng xe chuyên dụng của Thẩm Mặc Tâm đã tới, cô không cần ngày nào cũng phải chờ xe của căn cứ tới đón nữa.
Xe của cô không phải do Trần Uyên Bác điều phối cho, mà là nhà họ Thẩm cố ý đặt cho cô một chiếc Hummer quân dụng theo yêu cầu. Hay rồi, đôi mắt của nhóc con nào đó lại bắt đầu tỏa sáng, xe oai phong như vậy, so với xe Jeep bộ đội còn oai phong hơn nhiều. Nàng sờ qua sờ lại trong xe, nhưng mà không đụng đến chỗ ghế lái, bởi vì nàng không biết lái xe.
Thẩm Mặc Tâm đứng bên ngoài xe nhìn cô nhóc này, thấy nàng đã ngồi vào tay lái phụ, sau đó nhìn mình bằng vẻ mặt chờ mong.
"Em lái hay là tôi lái?" Thẩm Mặc Tâm lắc lắc chìa khóa xe trong tay, cố ý dụ dỗ Trần Khẩn.
Trần Khẩn rất muốn nói để cho em tới lái, đáng tiếc nàng chưa từng học, bởi vì nàng vẫn chưa đủ mười tám tuổi, Trần Uyên Bác hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào dạy nàng.
Nhìn vẻ mặt không nỡ lại rất chờ mong của Trần Khẩn: "Ai ôi!!!, hóa ra em không biết lái xe."
"Cha nói em chưa thành niên, không thể học lái xe." Trần Khẩn nhìn thấy trong mắt Thẩm Mặc Tâm cố ý toát ra vẻ cười nhạo, mặt nàng đỏ ửng giải thích, không phải mình không muốn học, là không được phép học.
Thẩm Mặc Tâm không nghĩ tới Trần Uyên Bác lại nghiêm khắc với Trần Khẩn như thế, không có quân tịch không cho nàng vào đội một, không thể học bắn súng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978966/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.