Chương trước
Chương sau
"Giáo quan Thẩm, đi theo chú một chuyến." Trần Uyên Bác đã đến, ông đã biết hết thảy từ chỗ chỉ đạo viên.

"Mặc Tâm, có phải cháu thấy hơi thất vọng phải không?" Trần Uyên Bác đưa Thẩm Mặc Tâm đến văn phòng đoàn trưởng, Trần Khẩn lại phải đứng ở ngoài cửa.

"Có một chút."

"Hiện tại binh sĩ có tố chất thân thể càng ngày càng ít, hôm nay chính cháu cũng nhìn thấy. Hiện tại chúng ta đảm đương số binh sĩ đã ít rồi, đa số lại là binh sĩ không như ý, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sau khi xuất ngũ sẽ được quốc gia bố trí công tác. Những người này vốn không nên tới đây, cho dù có tới đây, hẳn sẽ bị phân đến quân khu khác. Cho nên binh lính đợt này, khẳng định cháu không có cơ hội gặp mặt."

"Có hứng thú sao? Bọn họ làm vậy rốt cuộc là vì quốc gia hay chỉ vì cá nhân họ? Cha cháu... không phát hiện sao?" Thẩm Mặc Tâm cuối cùng cũng hiểu được vì sao binh lính năm nay lại kém đến vậy, thậm chí còn không có ai vừa mắt.

"Bọn họ muốn cướp đoạt thì đoạt thôi, chú vẫn có thể khiến người khác nhìn đám tân binh này với con mắt nể phục. Cha của cháu bên kia làm sao không biết được, chỉ là có một số việc vẫn để thuận theo tự nhiên đi. Trong lòng cháu hiểu rõ là được, đừng khổ sở. Nếu như không phải vì cháu thất vọng, chú cũng không nói với chú những thứ này."

Trần Uyên Bác là một người độ lượng, nhưng ông không thể để Thẩm Mặc Tâm thất vọng về các tân binh này.

"Cháu biết rồi chú Trần, cháu sẽ không làm chú thất vọng. Hôm nay chú cũng thấy, hiện tại Tiểu Khẩn giỏi hơn rất nhiều so với lúc cháu mới tới đây."

Thẩm Mặc Tâm thay đổi đề tài, không muốn nói về đề tài kia nữa.

"Đúng, giỏi hơn nhiều, có cháu chỉ dạy, con bé còn có thể không thành tài sao?"

"Này cũng phải do cô bé chịu học thì mới được, cháu sẽ không giấu diếm nàng như những người khác. Sang năm cháu giúp nàng đăng ký quân tịch, cháu muốn nàng đi theo con đường mà cháu đã đi."

"Giải đấu tán thủ?"

Tên tuổi của Thẩm Mặc Tâm là do chính cô tự mình có được, lẽ nào cô cũng muốn cho Trần Khẩn đi tham gia?

"Có thể chứ? Chú Trần."

"Con bé dám đi thì chú cũng không dám cản trở. Con gái mà Trần Uyên Bác nuôi dưỡng cũng giống Trần Uyên Bác, không phải kẻ hèn nhát."

Hai người nói chuyện tại văn phòng đoàn trưởng, đã định trước con đường Trần Khẩn phải đi trong tương lai.

Thời gian sau này của Trần Khẩn so với trước kia càng thêm bận rôn, càng thêm mệt mỏi. Bởi vì Thẩm Mặc Tâm bắt đầu dạy cho nàng những chiêu thức mới, thời gian huấn luyện thực chiến cũng lâu hơn so với trước. Trước đây Thẩm Mặc Tâm cũng chỉ ngẫu nhiên mang theo khí thế mà đánh nhau với nàng, hiện tại thì thường xuyên toả ra khí thế. Trần Khẩn chỉ có thể kiên trì xông về phía trước, bởi vì không tiến lên công kích thì đòn tấn công tiếp theo của Thẩm Mặc Tâm chỉ làm nàng càng khó coi hơn thôi.



"Em có thể sợ, nhưng không thể bởi vì sợ mà không dám tấn công, đây không phải hiệu quả mà tôi muốn. Nếu như không dám tấn công thì đòn đánh của tôi chỉ khiến em chết thảm hơn thôi. Tôi không có nhiều thời gian như vậy mà chờ em từ từ phát triển, Tiểu Khẩn."

Phương pháp dạy bảo của Thẩm Mặc Tâm đối người khác mà nói, là cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mà Trần Khẩn lại yên lặng chịu đựng.

Mỗi lần huấn luyện thực chiến kết thúc, Thẩm Mặc Tâm không trực tiếp tiến vào phòng tắm để tắm rửa như trước kia, mà là giúp Trần Khẩn sát thuốc đặc chế xoa bóp cơ. Loại thuốc xoa bóp này là bí truyền của sư phụ cô, có thể giảm mệt mỏi và đau nhức trên cơ thể nhanh hơn, cho dù có máu ứ đọng thì trong vòng hai ngày sẽ tiêu tán.

Lúc đầu Trần Khẩn còn có chút thẹn thùng, bởi vì mỗi một lần Thẩm Mặc Tâm lại bắt nàng cởi sạch quần áo, bắt đầu xức thuốc, mát xa từ phần lưng. Phương pháp mát xa của Thẩm Mặc Tâm rất tốt, mỗi lần được mát xa Trần Khẩn đều thoải mái nằm trên ghế sofa, trực tiếp chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa thuốc này không có mùi thảo dược nặng như các loại thuốc xoa bóp khác, nó chỉ có một loại mùi hương thanh đạm của cỏ cây.

Năm Trần Khẩn tròn mười tám tuổi, Thẩm Mặc Tâm thật sự cho nàng thứ mà nàng mơ ước, một tấm chứng nhận quân tịch. Còn có bằng lái xe mà nàng không ngờ tới.

"Giáo quan, em không có thi bằng lái."

"Cần sao? Chỉ cần tôi thông qua là được, cần gì phải lãng phí thời gian."

Hiện tại hai người lên hay xuống núi đều là do Trần Khẩn lái xe, Thẩm Mặc Tâm hoàn toàn yên tâm đối với tay lái của nàng.

Trần Khẩn có yêu cầu rất cao đối với bản thân, đợi đến khi nàng hoàn toàn có thể liên tục bắn được mười điểm, nàng mới lôi kéo Thẩm Mặc Tâm nhìn vào màn hình của mình.

Thẩm Mặc Tâm sờ sờ đầu của nàng, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."

Trần Bá Trung cũng giống như lời mà ông ấy đã nói, năm Trần Khẩn hai mươi tuổi ông ấy cũng bị chuyển qua phân bộ đặc chủng nhậm chức. Hiện tại trưởng quan của căn cứ cũng đã thay đổi, nhưng dù thế nào thì cũng là người mà Trần Uyên Bác vẫn tin tưởng được.

Trần Khẩn hai mươi ba tuổi, nàng theo Thẩm Mặc Tâm đã được năm năm. Thời gian nàng phải rời xa Thẩm Mặc Tâm cũng càng ngày càng đến gần.

Đối mặt với khí thế mà Thẩm Mặc Tâm toả ra, Trần Khẩn không còn sợ hãi nữa mà đã tiến lên tấn công, nàng đã quen với khí thế của Thẩm Mặc Tâm.

"Tiểu Khẩn, tuần sau, lão Trần sẽ...đến đón em rời khỏi đây." Khi Thẩm Mặc Tâm xoa bóp giúp Trần Khẩn, bỗng nghĩ đến Trần Khẩn còn không biết chuyện nàng sắp phải rời đi.

"Rời khỏi? Đi đâu?"

Trần Khẩn vốn đã buồn ngủ, nhưng lại bị lời nói của Thẩm Mặc Tâm đánh thức.

"Đến bên bộ đặc chủng, thư đề cử của tôi được gửi đi rồi."

"Em không muốn đến chỗ chú Trần, em muốn theo con đường mà chị đi. Em muốn chứng minh với tất cả mọi người, giáo quan là hạng nhất, học trò mà chị dạy dỗ cũng là hạng nhất đấy."

"Ha ha, lúc trước tôi rời khỏi đó cũng không phải lỗi của bọn họ, là tự tôi muốn rời khỏi. Cô nhóc này, đã hai mươi ba rồi mà còn ngây thơ như vậy." Haizz, mình cũng đã ba mươi mốt rồi, đã không còn sức lực mà lao vào trận chiến được nữa.

"Không được, em chính là muốn đi nơi đó, em muốn cho bọn họ biết rõ, lúc trước để chị đi là sai lầm lớn nhường nào."

Trần Khẩn rất cố chấp, Thẩm Mặc Tâm rõ ràng hơn ai hết, lần này sự cố chấp của nàng cũng làm cho Thẩm Mặc Tâm biết rõ, Trần Khẩn yêu quý mình nhường nào.

"Chỗ lão Trần chính là phân bộ mà tôi đã ở hơn một năm, em hài lòng chưa?"

"Được rồi, vậy em đi. Em đi rồi còn có thể trở về thăm chị không? Giáo quan."

"Khi không có nhiệm vụ, em có thể tranh thủ trở về, tôi vừa vặn cũng có thể kiểm tra xem em có bị tụt dốc hay không."



Thẩm Mặc Tâm năm năm qua vẫn luôn đánh nhau với Trần Khẩn, chờ Trần Khẩn vừa đi, đoán chừng mỗi ngày cô đều sẽ ngứa tay.

"Có xa không? Cách đại đội chúng ta xa không ạ?"

"Không xa, ngồi trên phi cơ trực thăng quân dụng tới đây, đại khái hơn một giờ có thể đến rồi."

Trần Khẩn vừa nói đến binh sĩ, nàng mãi mãi cũng chỉ biết nói đại đội chúng ta, Thẩm Mặc Tâm cũng quen rồi.

"Tốt, vậy là tốt rồi, vậy sau này em sẽ trở về thường xuyên."

Trần Khẩn không biết vì cái gì mình lại không cam lòng rời khỏi, nàng không biết rốt cuộc mình không rời khỏi nhà, không rời khỏi đại đội, hay là không muốn rời vị giáo quan đã dạy bảo, bảo vệ mình suốt năm năm. Nàng chỉ biết dù mình có đi tới đó, lòng của nàng đều ở yên tại nơi này, ở lại đại đội đã dưỡng nàng trưởng thành và thành tài.

Trần Bá Trung đến rồi, ông ấy ngồi trên chiếc trực thăng quân dụng tới đón Trần Khẩn rời đi. Quân hàm hiện tại của ông ấy so với Trần Uyên Bác cũng không thấp, ông ấy cũng là cấp bậc thượng tá, ông ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy cũng có mối quan hệ lớn với Trần Uyên Bác.

Trần Bá Trung sẽ bị điều đến phân bộ đặc chủng, thứ nhất là ông ấy xuất thân là bộ đội đặc chủng, thứ hai nhà họ Thẩm cần một người đáng tin tại phân bộ đặc chủng. Lúc trước Thẩm Mặc Tâm lựa chọn tới đây, Thẩm Quốc Cường không hề phản đối cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Thẩm Quốc Cường an bài rất nhiều người vào trong phân bộ đặc chủng, nhưng họ không thể đảm nhiệm chức vị quan trọng, bởi vì trong quân bộ vẫn luôn có người gây trở ngại. Người được đưa vào quá mức thực tế, chỉ biết thi hành nhiệm vụ, không biết tiếp xúc với người khác, cũng không biết cách cải thiện mối quan hệ trọng nội bộ. Vừa nghe được người khác nhắc đến Thẩm Quốc Cường bọn họ sẽ nhảy dựng lên như bị đâm trúng tim đen vậy, ai còn dám uỷ nhiệm đây?

Cái bộ đội đặc chủng cần là lòng trung thành với đất nước chứ không phải chỉ trung thành với một cá nhân. Trần Bá Trung rất thông minh và khôn khéo, cũng rất biết làm người, cho nên ông ấy có thể leo cao. Đương nhiên Thẩm Quốc Cường cũng ngầm xuất lực lượng ở sau lưng, Trần Bá Trung cũng hiểu điều đó, trong lòng rõ ràng là tốt rồi.

Ở đâu có người, ở đó có cạnh tranh, có tranh quyền thì sẽ có đối thủ. Có người muốn mở rộng thế lực của mình, đối phương cũng sẽ làm thế, vậy thì xem ai bản lĩnh lớn.

"Thượng tá Trần, đã lâu không gặp." Trần Uyên Bác nhìn những lính cảnh vệ lạ mặt đằng sau Trần Bá Trung, ông không nói thêm gì.

"Đoàn trưởng Trần, tôi tới đón con gái anh." Trần Bá Trung vụng trộm nháy mắt một cái với Trần Uyên Bác, đã hai năm ông ấy không gặp Trần Uyên Bác rồi.

"Ha ha, hiếm khi con gái tôi được mọi người vừa ý, hôm nay mới có dịp gọi con bé đến, vậy thì cậu cứ dẫn đi. Đi thôi, chúng ta đến văn phòng ôn chuyện cũ, tôi cho người đi gọi con bé tới đây, bây giờ con bé còn đang trên núi."

Hai lão hồ ly có thể nói là đùa giỡn đủ trò, bởi vì ai cũng không biết người phía sau có đang liếc nhìn về bên này hay không.Dù sao thì Trần Bá Trung còn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân, chuyện gì cũng phải phòng ngừa vạn nhất.

Trần Bá Trung vừa vào văn phòng đoàn trưởng của Trần Uyên Bác, đóng cửa lại, ông ấy lập tức kính chào theo nghi thức quân đội.

"Báo cáo thủ trưởng, Trần Bá Trung đến đây báo danh."

Đúng, ở trước mặt bất kỳ người nào Trần Bá Trung có thể mang kiểu cách nhà quan, có thể đùa quan uy. Nhưng ở trước mặt Trần Uyên Bác ông ấy vẫn là người lính phòng bếp như trước đây, bởi vì làm người không thể quên cội nguồn.

"Được rồi, không cần khách sáo như thế, ngồi đi."

"Thủ trưởng, anh thật sự cho Tiểu Khẩn đến phân bộ đặc chủng sao? Hơn nữa giáo quan Thẩm còn để tôi đăng ký tham gia cuộc thi chiến đấu năm nay cho con bé."

"Con bé muốn đi, thì cho con bé đi đi, con cái lớn rồi, nên để nó tự do quyết định. Về sau làm phiền cậu chú ý đến nó một chút, đứa bé này hiện tại tính tình còn trẻ còn. Tôi không quản được, mẹ nó cũng không quản được. Con bé chỉ nghe lời Thẩm Mặc Tâm, có thể Thẩm Mặc Tâm không muốn để ý đến nàng, chỉ cần không vi phạm tình huống mà cô dạy bảo thì đều tùy theo tính tình của nàng."

"Ây... Thủ trưởng, mọi người đều không quản được cô bé, tôi có thể được sao?"

Trần Bá Trung cũng có chút nhức đầu, cái đứa trẻ Trần Khẩn lì lợm này, thật đúng là không trị nổi.

"Mách lẻo là không nha, đồ ngốc."



Ách... Hóa ra thủ trưởng chính là quản Trần Khẩn như vậy hay sao? Tốt rồi, cha người ta cũng phải làm như vậy, vậy một trưởng quan như mình cũng nên học theo thôi.

Trần Khẩn đeo ba lô đã được thu xếp xong, đi theo sau Thẩm Mặc Tâm, đi tới cửa phòng làm việc của đoàn trưởng.

Thẩm Mặc Tâm ra hiệu cho nàng đi gõ cửa, ly biệt sắp tới, Thẩm Mặc Tâm cũng có chút không nỡ rời xa cô nhóc đã bầu bạn với mình năm năm.

"Báo cáo." Trần Khẩn tiến lên gõ cửa, Trần Uyên Bác tự mình mở cửa.

Trần Uyên Bác nhường hai người bọn họ tiến vào, lấy túi tài liệu đã chuẩn bị từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Trần Bá Trung.

"Thượng tá Trần, đây là toàn bộ tư liệu của Trần Khẩn, về sau con bé được giao cho cậu rồi. Trần Khẩn, con đi cùng thượng tá Trần đi, cha không tiễn con được rồi."

Cô con gái mà mình đã nuôi hơn mười năm, Trần Uyên Bác không phải người có lòng dạ sắt đá, ông cũng sẽ không nỡ để con đi.

"Đoàn trưởng, con sẽ thường xuyên trở về thăm."

Trần Khẩn chào theo nghi thức quân đội, Trần Uyên Bác sờ sờ đầu của nàng.

"Tốt, nơi này vĩnh viễn hoan nghênh con trở về."

Thẩm Mặc Tâm cũng không nói lời nào, học trò mà mình đã dạy bảo suốt năm năm rốt cuộc sắp rời khỏi chính mình, chuẩn bị giương cánh bay cao rồi. Liệu có thể đột nhiên thành tài hay không thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi.

Thẩm Mặc Tâm trực tiếp đưa Trần Khẩn đến bên cạnh trực thăng quân dụng, Trần Khẩn xoay người, chăm chú nhìn vào giáo quan của nàng.

"Giáo quan, em đi rồi, cảm ơn chị đã dạy bảo nhiều năm như vậy."

Thẩm Mặc Tâm nhẹ nhàng ôm Trần Khẩn, dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của nàng.

"Tiểu Khẩn, đừng để tôi thất vọng, đi ra ngoài không được làm tôi mất mặt, biết chưa? Điều nên dạy, tôi đều dạy em rồi, về sau chỉ có thể dựa vào chính em, phải chăm sóc tốt cho mình."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc Tâm ôm nàng sau năm năm, cô là người không biết biểu đạt tình cảm, cô bảo Trần Khẩn chăm sóc tốt cho mình, đối với cô mà nói đã là cực hạn.

Cô không nghĩ tới một cái ôm của mình, một câu đừng để cho tôi thất vọng, đi ra ngoài không được làm tôi mất mặt lại khiến Trần Khẩn về sau làm ra chuyện khiến mình vô cùng thương tâm, chuyện đó khiến cô vô cùng tức giận, mà cô lại bị tất cả mọi người giấu giếm đến sát sao, không biết gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.