"Giáo quan Thẩm, đi theo chú một chuyến." Trần Uyên Bác đã đến, ông đã biết hết thảy từ chỗ chỉ đạo viên.
"Mặc Tâm, có phải cháu thấy hơi thất vọng phải không?" Trần Uyên Bác đưa Thẩm Mặc Tâm đến văn phòng đoàn trưởng, Trần Khẩn lại phải đứng ở ngoài cửa.
"Có một chút."
"Hiện tại binh sĩ có tố chất thân thể càng ngày càng ít, hôm nay chính cháu cũng nhìn thấy. Hiện tại chúng ta đảm đương số binh sĩ đã ít rồi, đa số lại là binh sĩ không như ý, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sau khi xuất ngũ sẽ được quốc gia bố trí công tác. Những người này vốn không nên tới đây, cho dù có tới đây, hẳn sẽ bị phân đến quân khu khác. Cho nên binh lính đợt này, khẳng định cháu không có cơ hội gặp mặt."
"Có hứng thú sao? Bọn họ làm vậy rốt cuộc là vì quốc gia hay chỉ vì cá nhân họ? Cha cháu... không phát hiện sao?" Thẩm Mặc Tâm cuối cùng cũng hiểu được vì sao binh lính năm nay lại kém đến vậy, thậm chí còn không có ai vừa mắt.
"Bọn họ muốn cướp đoạt thì đoạt thôi, chú vẫn có thể khiến người khác nhìn đám tân binh này với con mắt nể phục. Cha của cháu bên kia làm sao không biết được, chỉ là có một số việc vẫn để thuận theo tự nhiên đi. Trong lòng cháu hiểu rõ là được, đừng khổ sở. Nếu như không phải vì cháu thất vọng, chú cũng không nói với chú những thứ này."
Trần Uyên Bác là một người độ lượng, nhưng ông không thể để Thẩm Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978963/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.