Trần Khẩn cho rằng buổi nay được luyện súng rồi, hơn nữa hôm nay ở trong căn cứ Thẩm Mặc Tâm sẽ không tiến hành huấn luyện thực chiến. Kết quả là không ngờ nàng bầm lầm nói thầm, chọc giận Thẩm Mặc Tâm, Thẩm Mặc Tâm đã quyết định buổi tối phải dạy dỗ nàng xong mới có thể nghỉ ngơi.
Hai người ra khỏi phòng luyện súng, Trần Khẩn bị Thẩm Mặc Tâm đưa đến phòng luyện võ. Hôm nay Trần Khẩn rất thảm, bị đánh quá thê thảm, người đẹp Thẩm không cho nàng cơ hội phản kích. Trần Khẩn thật đáng thương, hôm nay chỉ có phần bị đánh, ngay cả góc áo của người ta cũng không đụng được.
Trần Khẩn ngã xuống nệm lót của phòng luyện võ, toàn thân đau đớn không đứng dậy được. Thẩm Mặc Tâm cố ý mang giày quân nhân tại bên cạnh nàng, lúc đứng dậy còn vỗ nhẹ lên đầu Trần Khẩn một chút.
"Lần sau còn dám ở sau lưng lén lén lút lút nói tôi hẹp hòi, cẩn thận tôi cho em trực tiếp nằm viện."
Trần Khẩn rất vô tội mà nhìn Thẩm Mặc Tâm rời khỏi phòng với tâm trạng khoan khoái dễ chịu, nếu em thật sự lén lút thì làm sao chị biết em nói chị hẹp hòi cơ chứ. Không đúng, lúc đó cô đeo tai nghe mà, sao có thể nghe được mình nói gì. Chẳng lẽ là... giáo quan có thể đọc được khẩu hình? Trời ạ, oan uổng quá, cái này cũng gọi là ở sau lưng sao, rõ ràng là nói trước mặt chị mà.
Mặc dù hôm nay Thẩm Mặc Tâm không nặng tay nhưng mà cô không ngờ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978968/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.