Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Rất nhanh lại có thêm một bàn điểm tâm thập cẩm cùng với một lồng bánh màu xanh lá được trình lên.

Nói đó là điểm tâm thập cẩm vì trong mâm không chỉ có một loại bánh, có bánh đậu xanh nhân hoa xốp giòn, bánh cá Liên Dung xốp giòn, bánh xốp hình vỏ sò bên ngoài phủ hạt vừng, cũng có bánh trứng Hoàng Tô, mỗi một loại đều được làm ra các hình dạng thú vị, trong Tịch Xuân các có rất nhiều bạn nhỏ, mấy đứa bé đều mở to hai mắt nhìn.

Mọi người lại không khỏi khoa trương, mùi vị như thế nào tạm thời không nói, chỉ cần dụng tâm vì mấy đứa nhỏ mà có thể làm ra được đủ hình đủ dạng như vậy, có thể nói tâm tư vô cùng tỉ mỉ.

Nhan Như Ngọc cũng vô cùng kinh ngạc, biết Đỗ nương tử lâu, cũng rõ ràng nàng ấy không phải là người thích làm những điểm tâm có hình dạng đặc biệt như vậy, tay nghề của nàng ấy vô cùng nghiêm cẩn lại tinh xảo, nhưng sao hôm nay lại có chút trẻ con.

Đương nhiên đó cũng không phải là chuyện xấu, Đỗ nương tử dụng tâm như vậy càng khiến Ngụy lão phu nhân cao hứng, mà Ngụy lão phu nhân cao hứng thì có lẽ sẽ giúp nàng nói tốt trước mặt vương phi.

“Con muốn vỏ sò.”

“Con muốn cá.”

“Con muốn con cua.”

“Con muốn hoa...”

Những khách nhí đều chọn phần điểm tâm vừa ý cho mình, còn thừa lại không ít, Ngụy lão phu nhân cùng chư vị nữ quyến cũng có lộc ăn.

Nhưng không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, phần vỏ bánh bên ngoài của những cái bánh này tựa hồ như bị tróc ra, bất quá không ảnh hưởng đến cảm giác là được, tầng tầng lớp lớp xốp giòn, mỗi tầng bánh mỏng như cánh ve, lúc cắn liền nghe được âm thanh giòn tan, tai mọi người đều giống như đang được âm thanh xoa bóp.

Nhân bánh độ ngọt vừa vặn, thiếu một phần là nhạt, nhiều hơn một phần là ngán, nhân bánh mềm mềm nhu nhu, cho vào miệng liền tan, ngay cả Ngụy lão phu nhân lớn tuổi răng không được tốt mà còn cảm thấy mỹ vị đến không tưởng tượng được.



Mọi người thích nhất là bánh trứng Hoàng Tô, khác hoàn toàn với món trứng mặn trước kia ăn, lòng đỏ trứng của bánh này hình như có kích cỡ nhỏ hơn, màu sắc cũng đẹp hơn, hồng hồng cam cam, trong trứng còn chảy ra chút dầu, dầu có vị no đủ, độ mặn vừa phải, ăn một miếng có cảm giác mặn ngọt đan xen, tất cả đều như hòa tan trong miệng, lại còn rất hợp với phần vỏ bánh có mùi sữa, quả thực... quả thực tuyệt không thể tả a.

Chỉ là... vỏ bánh hình như... có dính cát, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, khuyết điểm không che được ưu điểm!

Ngụy lão phu nhân lớn tuổi, không giống người trẻ tuổi có thể ăn nhiều như vậy, trước đó mỗi món trình lên bà chỉ nếm thử một miếng, nhưng bánh Hoàng Tô này bà lại ăn tận hai cái.

Nếu không nhìn thấy mấy đứa nhỏ biểu lộ ra khuôn mặt ‘khởi nghĩa’, sợ là bà còn ăn thêm một cái.

Ngay lúc dĩa bánh thập cẩm được chào đón như vậy, thì dĩa bánh màu xanh lá này có vẻ không được mọi người quan tâm đến cho lắm.

Nói thật ra thì món bánh màu xanh lá này là món bánh ngon nhất mà Ngụy lão phu nhân từng ăn.

Bánh màu xanh lá này là mỹ thực ở quê Ngụy lão phu nhân, lấy lá ngải cứu nấu với gạo nếp mới ra được màu xanh lá này, mùa đông không tìm được lá ngải cứu tươi, Đỗ nương tử dùng đậu xanh thay thế, màu sắc cũng gần giống, không những vậy ngược lại lại tạo ra cảm giác mới mẻ, nhân bánh cũng dùng đậu xanh với trứng mặn, chỉ là có dĩa bánh thập cẩm kia rồi nên khiến món bánh này ăn vào lại hơi quá ngọt, trứng mặn bên trong cũng thua mấy cái bánh kia một bậc.

Nhan Như Ngọc nhỏ giọng nói: “Lâm mụ mụ, ngươi đi phòng bếp nhỏ nói Đỗ nương tử làm thêm một ít mấy cái điểm tâm này đưa tới.”

“Dạ.” Lâm mụ mụ rời đi.

“Bánh thập cẩm?” Đỗ nương tử đang lau chùi dụng cụ thì hơi dừng một chút, “Ta không có làm, ta chỉ làm bánh màu xanh lá thôi.”

“Ai nha! Điểm tâm của chúng ta đâu? Sao lại không thấy?” Một chỗ khác cũng trong phòng bếp, Du Tùng trợn mắt há mồm hỏi.

Ba người vốn tới làm đậu hũ thúi, nhưng Du Tùng lại làm rơi không ít đồ ăn ở cửa ra vào, hỏi hạ nhân trong phủ mới biết Ngụy phủ cũng có trồng rau xanh, sau khi bọn họ được cho phép mới đi ra vườn hái rau, nào ngờ vừa về đến thì đồ trên bàn đã không còn!

“Nhìn xem có bị mất cái gì nữa không?” Du Phong hỏi.

Du Tùng bắt đầu kiểm tra nguyên liệu nấu ăn: “Không có, chỉ thiếu mỗi hộp điểm tâm kia! Ai lấy a?”



“Lấy thì cũng đã lấy rồi, cái hộp đó cũng bị bẩn, còn hộp chưa bị rơi bẩn muội để ở đây!” Du Uyển vừa nói vừa lấy một cái hộp điểm tâm khác từ trong sọt.

Du Tùng: “A.”

Lại nói một bên khác, Nhan Như Ngọc đã biết mấy cái bánh kia không phải do Đỗ nương tử làm, như vậy sẽ là ai chứ?

“Nghe nói... Tiêu Ngũ gia có mời thêm mấy đầu bếp bên ngoài, có phải là do họ làm hay không?” Lâm mụ mụ đè thấp giọng nói.

Quả thật đúng như Lâm mụ mụ đoán, nha hoàn bê đồ ăn đợi đã lâu cũng không thấy phòng bếp của Du Uyển có động tĩnh gì, liền tự mình đi vào hối đồ ăn, lại phát hiện bên trong không có ai, nha hoàn thấy trên bếp có một hộp điểm tâm, tưởng rằng do đầu bếp làm nên mới xếp vào mâm trình lên.

Nhan Như Ngọc bất động thanh sắc nói: “Trước đừng để lộ ra.”

Lâm mụ mụ không hiểu.

Nhan Như Ngọc nói nhỏ bên tai Lâm mụ mụ.

Lâm mụ mụ sững sờ, tiểu thư đây là muốn thu mua nha hoàn kia, nói dối rằng điểm tâm này được bưng tới từ phòng bếp của Đỗ nương tử?

“Cũng không phải Đỗ nương tử không làm được.” Nhan Như Ngọc nói.

Này cũng không sai, Lâm mụ mụ vừa lặng lẽ cầm ít điểm tâm tới cho Đỗ nương tử nếm thử, Đỗ nương tử nói mùi vị tuy tốt, nàng cũng làm được, thậm chí làm còn tốt hơn.

Đỗ nương tử chưa bao giờ tự cao tự đại, nàng nói có thể làm tốt hơn thì nhất định có thể làm tốt hơn.

Nhan Như Ngọc mặt không đổi sắc phân phó: “Ngươi đi xem bọn họ muốn ăn cái nào nhất, sau đó để Đỗ nương tử làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.