Lâm mụ mụ một khắc cũng không dám dừng, mọi người đang chìm đắm trong mỹ thực nên không ai chú ý tới một hạ nhân đang rời đi.
Lâm mụ mụ rất nhanh đã nghe ngóng được đoàn người Du Uyển ở trong phòng bếp, bà cũng không biết đó là cô nương mà bà đã gặp hai lần, từ khoảng cách này nhìn qua thì nơi đó hơi hẻo lánh, thậm chí có thể nói là hoang tàn vắng vẻ.
“Đem người an trí ở chỗ này, có thể thấy được họ cũng không được coi trọng, chỗ nào giống Đỗ nương tử của chúng ta, vừa đến là được dùng phòng bếp nhỏ của Ngụy lão phu nhân.”
Danh tiếng Đỗ nương tử vang danh thiên hạ, tất nhiên không cần tranh chút ánh sáng của một đầu bếp vô danh, nghĩ như vậy, Lâm mụ mụ lại cảm thấy mình cẩn thận quá mức.
Cần phải dùng thủ đoạn này đối phó với một tên đầu bếp không có thành tựu gì sao?
Đang cân nhắc thì Lâm mụ mụ đã đi sát tới biệt viện nằm trên con đường nhỏ, bà ngược gió mà đi tới gần, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên gió đổi chiều, cái mùi như trời long đất lở kia đánh thẳng vào mặt.
Bà cảm thấy đầu vang lên ong ong, da đầu cũng tê dại.
Lâm mụ mụ vội vàng che mũi, đầu váng mắt hoa nói: “Cái mùi... cái mùi này là gì vậy?”
Ngụy phủ cũng thật quá đáng, cho dù không chào đón đầu bếp người ta cũng không nên an bài ở cái địa phương nồng nặc mùi thối này chứ? Đây là muốn gây khó dễ cho mấy đầu bếp kia sao?
Rất nhanh Lâm mụ mụ đã phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Ngụy phủ làm gì có chỗ nào thối như vậy? Rõ ràng là tên đầu bếp kia xông mùi khiến nửa cái phủ thối hoắc!
Lâm mụ mụ lảo đảo hồi Tịch Xuân các, nín thở một đường đi, cả khuôn mặt đều biến thành màu tím.
“Quá... Quá thối.”
Thối đến nỗi bà không dám tới gần để xem bên trong đang nấu cái gì, nhịn không nổi chạy trối chết.
“Thối?” Nhan Như Ngọc cau mày, “Chẳng lẽ là mùi thối của cá mè?”
Chóp mũi Lâm mụ mụ vẫn còn lưu lại cái mùi thối kia, hun bà đến choáng váng.
Nhan Như Ngọc chắc chắn suy đoán của mình là đúng: “Cá mè thối không sai, ngươi đi kêu Đỗ nương tử làm món thối cá mè đến đây.”
Nàng đã nếm qua món thối cá mè, biết rõ món kia cực kỳ thối, bắt đầu ăn cũng thối, thực không hiểu tại sao Ngụy gia lại làm món này, bất quá cái khác không dám nói, nhưng món này là món ăn gia truyền ở thôn Đỗ nương tử, nàng ấy làm món thối cá mè tất nhiên mùi vị cũng sẽ vô cùng đặc biệt.
Cũng may là vận khí của các nàng tốt, trùng hợp là trong phủ cũng có nguyên liệu của món này.
Thối cá mè sau khi được ướp qua gia vị, nước muối của cá mè được để qua một bên, phần thịt cá thì hơi nhừ, không giống với phong cách nấu nướng trước kia, Đỗ nương tử đầu tiên đem cá đi chưng sau đó lại đem đi nướng sơ, đem mùi thối của cá mè phát huy đến cực hạn.
Một bên khác, món đậu hũ thúi cũng đã làm xong.
Không biết có phải ảo giác của Du Tùng hay không, mà xung quanh bốn phía lúc này lại càng yên tĩnh, thật giống như trong vòng trăm dặm xung quanh khuôn viên này không có một bóng người.
“Mùi gì vậy?” Một vị phu nhân trong Tịch Xuân các hỏi.
Nhan Như Ngọc ngậm cười nói: “Đỗ nương tử làm thối cá mè.”
Nhanh như vậy đã có mùi thối, cá mè lần này so với trước kia còn nặng khẩu vị hơn a...
“Ai nha, thối quá!” Sau một hồi, một tiểu thiên kim đang ngồi trong Tịch Xuân các không nhịn được nhăn mày.
Nhan Như Ngọc vừa mới hít một cái, cái này cũng quá thối đi, lúc trước Đỗ nương tử cũng không làm thối đến mức này...
Lại chờ thêm một chốc, các nữ quyến trong Tịch Xuân các nhao nhao bịt miệng bịt mũi: “Không, không được rồi...”
Nhan Như Ngọc che ngực: “Ngươi đi phòng bếp nhìn một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lâm mụ mụ nhận mệnh rời đi.
Chân trước bà vừa đi thì chân sau đậu hũ thúi hoa hoa lệ lệ mà tiến vào Tịch Xuân các, vừa gần vào tới nơi thì nữ quyến trong các đều bị hun cho người ngã ngựa đổ!
Bất quá mọi người lại phát hiện món đó không phải là thối cá mè, mà là miếng đậu hũ đen xì.
Đậu hũ thối lần này toàn bộ đều do Du Uyển tự làm, từ nguyên liệu làm đậu hũ cho đến nước dùng, so với bình đậu hũ hôm trước còn thối cao hơn một cấp.
Thứ hai Du Uyển tự chế món đậu hũ lên men, sau khi chế biến thì làm thành nhân đậu hũ chiên, làm cho mùi thối lại tăng thêm mấy cấp.
Cuối cùng không thể không đề cập đến phương pháp giữ cho đậu hũ nóng giòn, lần đầu tiên làm ở nhà đại bá, đậu hũ vừa ra khỏi chảo liền bị lạnh, khiến cho đậu hũ thối không phát huy hết mùi thối liền bị om lại bên trong đậu hũ, nhưng lúc này Du Uyển tốn 100 văn tiền mua được một cái xửng giữ nhiệt, đảm bảo đậu hũ ra nồi vẫn giữ được nhiệt độ, dến nơi này vẫn còn nóng hổi giòn tan, mặc dù trên đường nghe mùi nồng nặc nhưng lúc mở nắp xửng ra, thì cái mùi thối kia phảng phất như có thể tạo ra màu sắc.
“Nhan tiểu thư, Nhan tiểu thư!”
Nhan Như Ngọc bị mùi thối làm cho choáng...
Thượng Quan Diễm cả người căng thẳng không dám nhúc nhích, một đôi mắt nhìn chằm chằm cái bàn để đậu hũ thối kia, giống như sắp khoét ra một cái hố.
Thối thành dạng này, nữ quyến trong phòng thật sự không có can đảm nếm, vẫn là Ngụy lão phu nhân đau lòng cho mấy đứa nhỏ có một mảnh hiếu tâm, thấy chết không sờn mà... để Tống mama nếm thử một miếng.
Tống mama: “...”
Tống mama kiên trì ăn một miếng, sau khi ăn xong thì hai mắt sáng lên.
“Thực sự nếu ăn không được thì ngươi...” Ngụy lão phu nhân còn chưa nói hết thì Tống mama đã nhét nửa miếng đậu hũ còn lại vào trong miệng.
Ngụy lão phu nhân kinh ngạc đến ngây người: “...”
Có Tống mama xung phong, nữ quyến trong phòng như được tiếp thêm can đảm bắt đầu nếm.
Đậu hũ thối nóng giòn, nhân bên trong lại là đậu hũ lên men lành lạnh, hai loại nguyên liệu, hai loại nhiệt độ kết hợp với nhau thật hợp tình hợp lý, cứ cắn một miếng là nhiệt độ nóng lạnh đan xen mang đến cảm giác thật tuyệt, ăn ngon đến mức phải nhắm hai mắt lại để hưởng thụ, lại kẹp thêm một ít rau thơm ăn cùng, thanh đạm nhưng lại không quá ngán, khiến người ta không thể từng ngụm từng ngụm mà ăn hết.
Không động đũa chỉ có Nhan Như Ngọc và Thượng Quan Diễm.
Nhan Như Ngọc là ngất đi, Thượng Quan Diễm...
“Lấy ra! Phu nhân nhà ta mới không ăn loại này!”
Phu nhân nhà nàng là kim chi ngọc diệp, làm sao sẽ ăn cái loại đồ ăn không ra gì này?
Tiểu nha hoàn sống chết không cho đĩa đồ ăn tới gần, cố gắng đem phu nhân nhà nàng bảo vệ thật tốt.
Một lát sau món thối cá mè của Đỗ nương tử cũng được bê lên.
Nhưng mùi thối cá mè hoàn toàn bị mùi thối của đậu hũ che lấp, khẩu vị cũng đơn bạc hơn, mặc dù cũng được ướp gia vị sau khi lên men nhưng lại kém xa đậu hũ thúi, tạo ra nhiệt độ nóng lạnh đan xen không nói, còn có thể lấy rau chấm sốt, ngọt cay ngon miệng, dư vị kéo dài.
Lần này muốn nói dối là trù nghệ của Đỗ nương tử cũng không được, vì món này Đỗ nương tử làm không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]