Dân chúng cũng thích làm chuyện nhàm chán.
Hôm nay ta và Giang Thận Tu ở hồ nước nhỏ nhìn thấy một lão đầu kỳ lạ.
Vị lão đầu này áo khoác tả tơi, đầu đội nón lá, tay cầm một cây cần câu, ngồi trên thuyền nhỏ bị lau sậy bao quanh đang nhàn nhã câu cá.
Đây là một bức tranh câu cá rất đẹp.
Nhưng mà cần câu của vị lão đầu này phía trên lưỡi câu không treo mồi câu…
Ta quay đầu hỏi Giang Thận Tu: “Thật ra thì kia không phải là cần câu chứ?”
Giang Thận Tu nhìn cẩn thận một chút: “Nhưng muội nhìn tư thế kia xem…”
Ta cảm thấy buồn cười: “Hắn cho hắn là Khương Thái Công sao?”
Lúc này, một âm thanh tang thương nhẹ nhàng bay tới: “Tử không phải cá, đâu biết cá cũng có hạnh phúc.”
Lời nói vừa dứt, ám khí tấn công tới.
Ánh mắt ta vừa động một cái, phất tay chặn ám khí lại, gió sắc bén thổi qua làm ta thuận lợi bắt được nhưng vẫn hơi đau.
Ta nhìn hai ngón giữa đang kẹp một đoạn lau sậy.
Trong lòng ta cả kinh.
Chẳng lẽ đây là một thế ngoại cao nhân ở ẩn?
“Thập tự đoạt hồn thủ?” Lão đầu khẽ quát lên một tiếng, tung người nhảy đến trước mặt bắt lấy tay của ta: “Ngươi là ai>?”
Tốc độ rất nhanh làm ta không kịp phòng bị.
Nhìn lão đầu lông mày trắng, râu cũng bạc trắng, đúng là có vài phần khí độ tiên phong đạo cốt.
Nhìn thuyền nhỏ lần nữa, ta thấy nó vẫn vững vàng trên mặt nước không nhúc nhích.
Không đợi ta trả lời, lão đầu nắm chặt cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213906/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.