Mưa qua, trời lại trong xanh.
Một vệt sao cũng không có làm màn trời đen như mực đổ lên, ngưng đọng nhưng cũng không mất vẻ nhẹ nhàng mát mẻ.
Lúc này ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng bạc hơi lạnh, đêm dài lạnh như băng, như nước.
“Hắt xì!”
Ta hắt hơi một cái. Giang Thận Tu đi phía trước dừng bước lại, để đèn lồng dưới đất, bắt đầu cởi áo ngoài.
Khoác áo khoác lên người ta, hắn hỏi: “Bên kia lạnh như vậy, hay là chúng ta về trước rồi ngày mai lại đến?”
Ta lắc đầu như đánh trống.
Giúp ta xiết chặt quần áo, Giang Thận Tu thỏa hiệp: “Vậy mau đi nhanh rồi về nhanh thôi.”
Đêm rất yên tĩnh, một cơn gió cũng không có.
Chúng ta cùng nói, Tiếng bước chân vang vang cùng nhau, không biết âm thanh truyền tới từ nơi nào làm cho người ta cảm thấy an lòng.
Chẳng lẽ đây chính là âm thanh hoa nở trong truyền thuyết?
Ta đoán vậy, cúi đầu nhìn rõ đường đi dưới chân theo Giang Thận Tu bước vào hậu viện của khách sạn.
“Nhìn kìa!”
Giữa lúc Giang Thận Tu thán phục, ta ngẩng đầu.
Phút chốc một cây hoa quế to lớn chợt đập vào mắt ta.
Dưới ánh trăng rét mướt, rõ ràng, hàng trăm, hàng ngàn hoa quế đang lã chã từ trên cây rơi xuống đất, vừa dày lại vừa vội, giống như trong ngày xuân vui vẻ mưa liên miên không dứt.
Trong nháy mắt ta cảm thấy chuyện đẹp nhất thế gian đang ở nơi này.
Thì ra âm thanh làm lòng người có cảm xúc êm dịu là âm thanh của hoa rơi.
Khóe miệng ta không tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213905/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.