Ở Giang gia mấy ngày qua ăn ngon mặc đẹp, quần áo đưa tận tay, cơm dâng tận mồm, đúng là một cuộc sống thần tiên không lo lắng.
Đây không phải là đang nuôi heo sao! Đời người không có mục tiêu như vậy thì sống có ý nghĩa gì!
Thời gian vô dụng sống ở đây ta mới hiểu được tâm tình của Giang Thận Tu lúc phóng hỏa.
Từ trên xuống dưới Giang gia móc tim móc phổi hận không thể nghĩ hết tất cả các biện pháp làm Giang Thận Tu cười một tiếng. Là người trong cuộc, Giang Thận Tu phải hy sinh vĩ đại thế nào mới quyết định phải sống bằng nghề phóng hỏa!
…Hình như ta suy nghĩ quá nhiều rồi…
Cuộc sống như thế một ngày lại một ngày qua đi, bên hông đã béo thêm một vòng làm cho ta phải ra quyết định!
“Tiểu Nặc muội đang thu dọn cái gì vậy?”
Mấy ngày nay vì ta nhiều lần nhấn mạnh yêu cầu nên cuối cùng Giang Thận Tu đã không dùng giọng buồn nôn mà gọi ta là Nặc muội muội nữa.
“Ta lấy một chút quần áo và thuốc đã điều chế tốt trong mấy ngày hôm nay…”
Ta vội vàng trả lời hắn một câu.
“…Muội muốn đi?”
“Đúng vậy.” Ta cột chắc bọc quần áo trên vai, đưa tay về phía Giang Thận Tu nói: “Tiểu Giang cho ta mượn ít tiền để đi đường”
“… …” Giang Thận Tu ngây ngẩn một hồi mới hỏi: “Tại sao muội phải đi chứ?”
“Huynh xem chỗ này, chỗ này…” Ta chỉ vào cổ cánh tay: “Ở đâu cũng là thịt! Đây là hình dáng mà bé gái mười ba tuổi vui vẻ hoạt bát nên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213899/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.