Tiểu soái ca tại sao không nói chuyện nữa?”
Bà chủ vén váy, một chân đạp vào cái ghế của Giang Thận Tu, một tay chống nạnh nhìn chằm chằm Giang Thận Tu, rất có khí thế ngươi hãy giải thích rõ ràng cho lão nương.
“Ha ha” Giang Thận Tu nở một nụ cười vô cùng sáng lạn “Bà chủ cần gì để ý đến những lời ta vừa nói. Nếu như ngài cho rằng tuổi thanh xuân của mình là vĩnh viễn vạn năm thì người khác nói thế nào thì có ảnh hưởng gì đến ngài? Nếu như ngài cho rằng mình là một đóa hoa tàn, một người đẹp hết thời như vậy người khác có khen dung nhan ngài không gìa thì có ích lợi gì? Những thứ này hoàn toàn là ở trong tâm mình. Không bằng hãy đi con đường của mình để cho người khác nói gì thì nói đi!”
Sau khi Giang Thận Tu nói xong, bà chủ nhìn hắn rất lâu rồi mới xoay người quát lên với Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, chiết khấu cho vị công tử này 60%”
Giang Thận Tu liền khách khí ôm quyền: “Đa tạ bà chủ”
“Không có gì” bà chủ tự nhiên mà bỏ cái chân từ trên ghế xuống: “Ngươi là người có tiền đồ, ta rất xem trọng ngươi”
Dứt lời bà chủ nhanh như gió xoay người trở lại ghế dựa đằng kia ngồi xuống. Bà chủ ngồi ở đó vẫn không quên có thâm ý liếc nhìn chúng ta.
“Bà chủ này không phải vừa ý ngươi rồi chứ?”
Ta nói khẽ với Giang Thận Tu.
Giang Thận Tu mang dáng vẻ khổ não nói: “Đúng rồi, ngộ nhỡ nàng vừa ý ta thì làm thế nào bây giờ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213900/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.