Buổi tối ta đang ngủ thật ngon, lại bị một đợt thuốc mê bay vào làm cho tỉnh dậy.
Chẳng lẽ là do Liễu Ngâm Tiếu?
Ta nghĩ ngợi.
Chắc không phải đâu… Thuốc này vừa ngửi đã biết là kém chất lượng. Liễu Ngâm Tiếu là người theo chủ trương tốt gỗ hơn tốt nước sơn, chắc chắn sẽ không dùng loại hàng giả như vậy.
Mùi thuốc mê này, thực là chẳng ra gì.
Hơn nữa, Liễu Ngâm Tiếu còn ở bên cạnh Ức Khanh, phải quý trọng sinh mạng nha ~
Ta nghĩ tới nghĩ lui tìm không ra đầu mối thì cửa sổ đã “cọt kẹt” mở ra, ta vội nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh.
“Tam Ca, tiểu quỷ đây à?”
Một giọng nói chói tai vang lên trên giường của ta.
“Tiểu thư điều tra tốt lắm, không sai chính là căn phòng này.”
Giọng nói cộc cằn thô lỗ của tên Tam Ca này, mặc dù đã hạ giọng vẫn khiến lỗ tai ta tê dại.
“Được rồi. Tiểu Tứ Nhi, bỏ vào bao tải!”
Ta vừa định lật người đánh ngã tên vừa tới, đột nhiên lại nhớ tới câu của Lâu Truỵ phụ thân: “Yên lặng theo dõi biến!”
Chẳng lẽ là Phủ Đầu bang phái người tới?
Ý nghĩ vừa loé lên, ta đã bị tống vào một cái bao bố, tên mang bao bố đang khiêng ở trên bả vai.
Ta nhanh trí trong lúc loạn đã kịp lấy cái túi nhỏ để ở dưới gối, nghĩ rằng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tung bột thuốc trong này ra.
Nhưng dùng thuốc tốt như vậy ở trên người bọn họ, thật đau lòng.
Điên ơi là điên, một cảm giác thất vọng ùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213895/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.