Sống trên đời, không nên quá phụ thuộc vào miệng lưỡi của người ta. Là chính mình, không phải là rất tốt hay sao? Nàng là mẫu nghi thiên hạ, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Nàng lẳng lơ, tuyệt đối là đứng vị trí thứ nhất. Nàng mưu mô, xảo quyệt, tất cả đều xếp vị trí ở phía sau nàng. Nàng không quan tâm miệng lưỡi thế gian như thế nào. Nàng không cần tình yêu, không cần bè bạn, nàng chỉ muốn sống cuộc sống mà nàng cho là hạnh phúc nhất.
Cô độc? Không đúng, nàng không cô độc, bởi vì nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Bị mọi người gièm pha thì đã sao? Miễn sao có một người nguyện vì nàng mà dung túng hết thảy. Hoàng đế yêu nàng, cưng chiều nàng, bảo hộ nàng, che chở cho nàng, nàng còn cầu mong gì nữa? Thiên hạ quay lưng với nàng, duy chỉ nam nhân ấy là chưa từng khiến nàng thất vọng.
Hắn vì nàng, tam cung lục viện cũng không màng. Người đời phỉ nhổ mắng là là yêu nghiệt, hắn lại coi nàng chính là bảo bối nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng tận lực khiến nàng an tâm mà dựa vào. Trái tim là sắt thép, liệu có cần tình yêu? Thế gian là bóng tối, tỉnh mộng được hay chăng? Ánh sáng, rốt cuộc đang ở nơi nào...