Joy Lia cầm lấy điện thoại, cô nhìn vô định, run giọng nói.
\- 'Bà ơi\, bà tìm số của Gia Huy giúp cháu\.\.\.'
Bà ngoại cô nhíu mày :'Lia, người đàn ông như vậy, con đừng ngu ngốc mà yêu nữa'.
\- 'Bà\.\.\.' Cô biết\, nhưng đã lỡ yêu anh rồi\, cô không biết phải làm sao cả\. Dù có đau hơn nữa cô cũng sẽ cam chịu\.
Bà ngoại cô nghiêm mặt :'Lia, ta đã hứa với con là không làm gì cậu ta đã may mắn lắm rồi. Con đừng nghĩ đến nữa'.
Joy Lia thất vọng nắm lấy chiếc điện thoại của mình, cô thực sự rất nhớ anh, hai mắt nóng dần lên, cuối cùng cô bật khóc nức nở.
Bà ngoại xoa bả vai cô, ôm lấy cô vào lòng :'Bé con, con đừng như vậy'.
Đường Gia Huy lái xe về công ty, anh gọi điện cho thư kí của mình.
\- 'Cậu đặt chuyến bay lúc mấy giờ?'\.
Thư kia nói :'5 giờ chiều nay thưa Đường tổng'.
\- 'Hủy\, làm sao để có chuyến bay lúc 3 giờ\!'\.
Thư kí nhíu mày :'Gấp vậy sao Đường tổng, lần này đến đó 3 tháng, phải có sự chuẩn bị kĩ càng...'
\- 'Tôi thuê cậu đến nói nhảm sao?'\. Đường Gia Huy tức giận nói\.
Thư kí vội nói :'Tôi biết rồi, Đường tổng'.
Khách sạn...
Joy Lia nắm lấy tay bà mình :'Bà ơi, chúng ta ở lại đây thêm ba tháng có được không?'.
\- 'Không được\, bệnh của con\.\.\.Lia\, chúng ta qua đó còn xem bệnh của con'\. Bà ngoại cô nói\.
Joy Lia lắc đầu :'Bà, bà biết bệnh của cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243397/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.