Hai người rời đi rất im lặng, đến khi ngồi chờ ở ngoài sân bay thì Mạc Trình Thiên mới vội vã lái xe đến. Anh ta chạy xung quanh tìm họ, đừng muộn, anh chỉ cầu xin đừng muộn.
Gặp cô đã là quá muộn rồi, anh không muốn bỏ lỡ thêm điều gì nữa.
\- 'Bé con\, Thiên Thiên đến kìa\.' Bà ngoại cô bất ngờ\, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô\.
Joy Lia cúi đầu, nhưng Mạc Trình Thiên đã nhìn thấy hai người họ, anh thở phào, chạy về phía họ.
\- 'Hai người tại sao lại rời đi gấp như vậy?' Anh nhìn cô\, ánh mắt như trách móc\.
Joy Lia cười :'Em nói với anh ba tháng trước rồi còn gì, ai giấu anh chứ?'
\- 'Lia\.\.\.' Mạc Trình Thiên run giọng gọi tên cô :'Đừng đi có được không?'
Joy Lia khựng người :'Trình Thiên?'
\- 'Chả nhẽ ba tháng qua em không cảm nhận được tình cảm anh giành cho em sao?' Anh hỏi\, ba tháng cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không bằng người đàn ông lạnh lùng đã ruồng bỏ hai mẹ con cô\.
Joy Lia lắc đầu :'Em nợ anh nhiều lắm, em biết...nhưng Trình Thiên, người em yêu chỉ có một...'
Mạc Trình Thiên bất ngờ hơi cúi người ôm lấy cô :'ANH YÊU EM. Yêu kkhôngphải vì người cứu anh là em, cũng không phải vì gia thế phía sau em...anh yêu con người em...xin em, ở lại, hãy cho anh một cơ hội...được không?'
\- 'Trình Thiên\, không đáng\, em không đáng để anh làm như vậy\.\.anh cũng biết mạng sống của em\.\.\.anh đừng mạo hiểm với hạnh phúc cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243398/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.