Đường Duật Hành ôm chặft lấy cô hơn, xoa nhẹ lưng cô, trong lòng nghe câu này thì rất vui nhưng lại khó hiểu và thắc mắc, cử chỉ, hành động, lời nói của cô hôm nay khác quá!
Anh ôm cô đi vào phòng, cho cô ngồi xuống giường rồi nhẹ nhàng hỏi :'Tại sao đi mà không nói anh gì thế?'
\- 'Em xin lỗi\.' Cô cúi đầu nhỏ giọng nói\.
Đường Duật Hành cau mày :'Thế tại sao em lại chuyển đến đây?'
Vì cô không muốn đêm nào anh cũng về nhà lúc khuya như vậy, không muốn một lần nào nữa nhìn thấy vết son trên áo anh, không muốn ngửi thêm mùi nước hoa nồng nặc ấy. Và cô không muốn rằng buộc anh trong thời gian này.
\- 'Tại sao không trả lời?' Anh xoa nhẹ má cô rồi hỏi\.
Khương Gia Hy trở về thực tại, cô nói :'Ở đó một mình rất chán, anh lại thường xuyên vắng nên em đến đây ở cùng Tiểu Ngạn. Với lại...giờ chúng...ta chả là gì cả.'
Cô nhàn nhạt nói, phải rồi, là không có một chút quan hệ gì. Nếu anh chấp nhận cô là bạn gái của anh thì tại sao anh còn đi tìm người phụ nữ khác?
Với họ chỉ cần để báo chí biết được anh cũng sẵn sàng tuyên bố như vậy sao?
\- 'Em nói cái gì?' Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên lạnh băng\, hàng lông mày cau lại\.
Khương Gia Hy mím môi, cúi đầu xuống. Anh nâng cằm cô lên.
\- 'Em vừa nói câu gì? Lặp lại một lần nữa\.\.\.' Giọng anh gầm lên như một con sư tử oai dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243379/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.