4 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn đang tối. Cánh cửa nhà mở ra, Đường Duật Hành từ từ bước vào, từng hành động nhỏ sợ cô sẽ thức giấc.
Bỗng nhiên anh dừng lại...
Dáng người mảnh khảnh ấy đang nằm ở ghế sofa, anh nhíu mày đi đến cạnh cô, cô ngốc này, biết lạnh còn không vào trong ngủ sao? Anh cúi người bế cô lên, đi lên cầu thang rồi tiến vào phòng ngủ.
Đặt cô xuống giường, anh cũng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai. Khương Gia Hy nhíu mày vì mơ màng ngửi được mùi nước hoa, nhưng vì trong cơn buồn ngủ nên cô đành thiếp đi.
Sáng hôm sau...
Khương Gia Hy tỉnh dậy, thấy anh đang ôm mình, cô khẽ cau mày, anh về từ lúc nào vậy?
\- 'Em dậy rồi sao?' Anh từ từ mở mắt ra\, đôi mắt ngái ngủ nhìn cô\.
Khương Gia Hy nói :'Anh ngủ thêm một lát đi, em dậy nấu đồ ăn sáng.'
\- 'Ừ\.' Anh đáp rồi nhắm mắt lại\, tiếp tục ngủ\.
Khương Gia Hy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, bỗng cô cảm thấy hơi đau bụng, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay ôm lấy bụng mình, con của cô? Sao lại đau như vậy?
Bám vào bồn rửa mặt, cô thở đều đặn, lông mày nhíu lại.
Qua vài phút, cơn đau chấm dứt, cô đi ra ngoài, định bụng sáng nay sẽ đi đến bệnh viện. Lúc này anh anh cũng đã dậy, vào phòng vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi ra ngoài.
\- 'Đêm qua anh về lúc mấy giờ thế?'\. Cô gắp cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243378/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.