"Ông đã ở một mình trong buổi tối, Severus, nhưng không như vậy vào lúc tối muộn."
Ông đã quá bất ngờ trước lời tuyên bố hoàn toàn vô lý đó, ngạc nhiên đến nỗi đôi mắt đen của ông tràn đầy hoang mang khi nhìn bà.
"Đấy là một sự dối trá đáng ghê tởm. Tôi chưa bao giờ rời khỏi lâu đài. Thậm chí tôi không ở trong trạng thái có thể rời đi. Tôi hẳn đã uống ..."
"Khi Harry đến thì ông đã uống nguyên một thùng Rượu Lửa, hoặc ít nhất cậu ta đã giải thích với chúng tôi như vậy. Poppy đã kiểm tra máu của ông hai lần để xem có bị ngộ độc rượu không, và đưa ra kết luận rằng ông đã tiếp xúc với một lượng rượu nhiều đến mức độ nguy hiểm."
Tâm trí ông cố gắng hiểu được khái niệm thực sự đáng lo ngại này. Ông không thể tin được rằng ông đã cố tình xoay chuyển đũa phép của mình lên chính mình, thậm chí còn làm như vậy trước mặt Potter! Thật sự không thể tưởng tượng ra được chuyện gì như vậy. Thật đáng xấu hổ. Một sự hèn nhát tuyệt đối.
"Tôi đã phóng bùa chú gì?"
"Làm ơn, đừng làm điều này, Minerva ..."
Tiếng hét của Potter là nửa mệnh lệnh, nửa cầu xin trong tuyệt vọng. Đôi mắt xanh lục ấy đã sáng lên với những giọt nước mắt không thể che giấu, làm cho khuôn mặt đáng yêu của người chủ nhân còn đau khổ hơn cả sự khổ đau. Cậu ta đang run rẩy như một chiếc lá trong gió lạnh, mắt mở to và ở trong sự kích động rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-se-luon-den/2526501/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.