Ta từ từ đứng dậy, ta nói, ta đã biết.
Ta thật sự đã biết.
Sau khi chết, linh hồn ta đi theo Tiêu Cảnh An, ta đã nhìn thấy tất cả.
Ta thấy hắn ôm lấy t.h.i t.h.ể của ta mà khóc.
Cũng đã nghe thấy những lời nói dịu dàng dành cho mình.
Hai kiếp đều phải tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của ta, ta biết hắn đã đau đớn thế nào.
Ta biết.
Ta đều biết.
Nhưng ta cũng nhìn thấy muôn dân bách tính phải lưu lạc.
Ta thấy “Vân cẩu” rõ ràng cũng là con người nhưng lại bị tra tấn và g.i.ế.c hại.
Ta chứng kiến Sở quốc diệt vong, nữ tử hoàng thất bị ném vào quân doanh, đêm nào cũng bị ép phải hầu hạ kẻ khác, bị làm cho đến chết.
Ta thấy được bách tính của họ bị in dấu nô lệ.
Cho nên, ái tình quanh đi quẩn lại mấy kiếp của chúng ta dường như cũng không còn quan trọng đến thế.
"Cảnh An ca ca, để ta đi hòa thân đi, Vân quốc cần có mười vạn đại quân của Sở quốc, Vân quốc cần liên minh với Sở quốc." Ta cố gắng thuyết phục.
Tiêu Cảnh An lắc đầu.
Hắn xoay người ra khỏi hoàng cung.
29.
Ta trở lại cung Vị Ương.
Nhiều năm qua đi, cung điện này vẫn như vậy.
Dù là hoàng hậu nào từng ở đây, dường như cung điện cũng chưa bao giờ thay đổi.
Cung nữ mang trân bảo mỹ thực đến cho ta, mí mắt ta chưa từng nhấc lên nhìn.
Hắn dùng cầm tù vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-o-van-quoc/3744130/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.