Ta đã đi theo Tiêu Cảnh An một thời gian dài.
Lúc bay qua sông Xuyên, ta đã nhìn thấy nơi này.
Ta nhìn thấy bách tính ở biên cảnh bị các quý tộc Sở quốc quật đuổi như trâu ngựa.
Họ gọi những bách tính đó là “Vân cẩu”.
Ta thấy những thiếu nữ mới chỉ mới mười sáu bị giam cầm trong nhà để rồi c.h.ế.t trong u sầu.
Bọn họ muốn nói điều gì đó.
Nhưng rồi bọn họ nhận ra, bọn họ không biết chữ.
26.
Sau khi cuộc phản loạn bị san bằng, giống như kiếp trước, huynh trưởng của Tô Quý Phi đã liên minh với Sở quốc .
Trên biên cảnh, quân đội Lệ quốc ngẩng đầu, tư thế hiên ngang, ngang ngược càn rỡ.
Trận chiến này, thế mà lại xảy ra trước ba năm.
Khi ta đến phủ Cố đại tướng quân, mặt trời đã lặn.
Toàn bộ Cố phủ đều hoang mang không biết phải làm gì.
Ngay cả hai đứa nhi tử của Cố gia, ngày thường thường hay lêu lổng với A Lăng, cũng nhìn xa xăm với vẻ mặt trầm ngâm, trông như hai ông cụ non.
"Nguyên tỷ tỷ, liệu phụ thân có thể trở về không?"
Tiếng nói non nớt, khe khẽ hỏi.
“Có lẽ không về được rồi! Binh lực Lệ quốc gấp hai chúng ta mà.” Đệ ấy lại trả lời.
"Nguyên tỷ tỷ, tại sao họ lại phải chiến đấu? Tại sao đã biết rõ là không thể trở về, bọn họ vẫn muốn đi?"
Ta suy nghĩ một chút, lại im lặng.
Có lẽ vì không có quốc, thì không có gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-o-van-quoc/3744129/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.