"Thực sự là ngươi à? Lão Tạ."
Khi Cố tướng quân lột bỏ khăn mặt người mặc áo đen, ánh mắt của ông trở nên kinh ngạc.
Phụ thân im lặng nhìn ta, thu lại vũ khí: "Làm sao con biết là ta? Rõ ràng ta đã đổi cách đánh?"
Đúng vậy, ông đã thay đổi y phục, thay đổi cách đánh, nhưng ta vẫn nhận ra được.
Bởi vì ông là phụ thân của ta.
Ông là người ta đã bám theo từ khi còn nhỏ.
Một vị đại tướng quân nhưng lại cúi đầu làm ngựa cho ta cưỡi, thà bị đồng môn chê cười cũng phải chiều nữ nhi lên tận trời.
Khi ta 7 tuổi bị mắc đậu mùa, ông còn khóc lớn hơn cả mẫu thân ta.
Khi ta 10 tuổi mắc bệnh dịch, mọi người trong nhà đều không dám lại gần ta, chỉ có ông và mẫu thân luân phiên trông nom ta suốt 7 ngày 7 đêm.
Làm sao ta có thể không nhận ra ông?
"Phụ thân, người dừng lại đi."
Hoàng hậu nương nương từ mật thất bước ra, bên cạnh còn dẫn theo nhiều cao thủ.
Ông rùng mình, ánh mắt đảo qua chúng ta: "Hóa ra đây là một cái bẫy đang chờ Tạ mỗ ta chui vào."
"Tạ tướng quân." Hoàng hậu nói nhỏ, nhưng lại bị ông hung ác nhìn chằm chằm.
"Sao ngươi lại có thể ra tay với Ý Nhi chứ?"
Hai từ "Ý Nhi" được nói ra, vẻ ngoan lệ dưới đáy mắt ấy run rẩy, mất đi ánh sáng, trở nên u ám.
"Bởi vì…" Ông đứng đó, ánh mắt nhìn xa xăm.
Không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-o-van-quoc/3744128/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.