Đường Y sau cùng tìm thấy Phong Sính. Cô lấy trong túi của mình ra khăn giấy lau tay cho anh.
“Làm gì?”
Phong Sính rút tay lại nhưng Đường Y vẫn kiên quyết giữ chặt:
“Yên nào.”
Sau khi lau vết máu trên tay, Đường Y lại thổi nhẹ vào:
“Đau không?”
“Không cần!”
Phong Sính lúc này rút tay lại. Anh không muốn người khác đối xử tốt với mình.
“Chú cố chấp giống tôi.”
Phong Sính ngẩng lên nhìn cô bé trước mắt. Đôi môi hiện lên một nụ cười chua xót:
“Năm đó, tôi bảo chú trả bà ngoại lại cho tôi. Chú còn nhớ chú nói gì không?”
Phong Sính im lặng. Đường Y nói tiếp lời của mình:
“Chú nói bà của tôi lên thiên đường rồi. Tôi đâu có tin.”
“Muốn nói gì cứ nói thẳng. Không cần nhiều lời như vậy.”
Phong Sính ngắt ngang lời của Đường Y. Tâm trạng anh đang rối bời làm sao đủ kiên nhẫn để nghe chứ.
Đường Y nói thẳng:
“Tôi biết ngoại tôi mất nhưng tôi cố chấp không tin. Chú cũng đang cố chấp như tôi năm đó vậy. Những gì vừa rồi chú nghe, chú thấy, đó là sự thật. Có những chuyện càng cố chấp lại càng đau lòng chú hiểu không?”
“Con nít thì biết cái gì?”
“Mặc kệ chú. Đồ cứng đầu.”
Đường Y tức giận bỏ đi. Cô cứ đi nhanh rồi lạc đường lúc nào không hay. Điện thoại Đường Y bỏ quên trên xe. Cô bắt đầu hỏi đường những người xung quanh.
…
Cô giáo điểm danh từng bạn. Đến lược Đường Y lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495546/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.