Tiêu Đằng đọc luật nhận con nuôi rồi thở dài:
- Người nhận nuôi phải hơn con nuôi 20 tuổi trở lên. Trong cái nhà này chỉ có chú Triển và chị Huỳnh thôi.
Ông Triển lắc đầu.
- Ta già rồi còn nhận con nuôi người ta cười vào mặt. Huỳnh, con thấy sao?
Huỳnh nhìn Đường Y sau đó không do dự mà gật đầu. Đường Y vui mừng chạy lại ôm Huỳnh.
- Cảm ơn cô.
- Phải gọi bằng mẹ.
Đường Y nhìn Huỳnh rất lâu cuối cùng cô bé cũng có thể bật lên tiếng gọi mẹ.
- Nhưng mà thôi. Sau này gọi chị là được. Chị đây còn phải lấy chồng. Haha.
Tiêu Đằng trề môi chê bai:
- Dữ như chị ai mà dám lấy?
- Chị đây lớn hơn cưng đó, Tiêu Đằng.
Hai người bọn cải nhau đến mức ông Triển phải cắt ngang.
- Nhưng mà nếu chúng ta đến quỳ xuống cầu xin họ cho chúng ta nhận Y Y chắc chắn họ sẽ không chịu. Chúng ta phải làm thế nào?
Việc ông Triển lo lắng là không sai. Vậy cho nên cả 3 người còn lại đều nhìn vào ông Triển.
- Trăm sự nhờ vào chú.
…
Sáng hôm sau, Phong Triển ăn mặc nghiêm chỉnh, cầm theo bó hoa cúc trên tay đi đến một nơi. Đứng ở trước cửa rất lâu, ông mới dám vào bên trong.
- Ngọn gió nào thổi chú tới đây?
Ông Triển đặt bó hoa cúc lên bàn thờ. Sau đó ông ngồi xuống giải thích lại tình hình. Người đàn ông cười nói.
- Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495531/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.