Đường Y loay hoay trong bếp phụ chị Huỳnh nấu cơm. Lúc lỡ tay làm bể cái chén. Đường Y sợ hãi ôm đầu.
- Đừng đánh! Đừng đánh!
- Y Y. Đường Y, bình tĩnh lại. Chị không đánh em.
Chị Huỳnh ôm Đường Y vào trong lòng. Cảm giác chua xót dâng trào. Con bé chắc đã phải chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần.
- Đường Y từ nay đừng sợ. Ai ăn hiếp em chứ chạy về nhà méc chị.
- Còn anh Tiêu Đằng nữa. Anh đây sẽ giúp em.
Đường Y gật đầu.
- Cảm ơn chị. Cảm ơn chú.
- Này phải gọi bằng anh.
Đường Ý giương khoé miệng cười tinh nghịch.
- Chú ơi! Chú ơi! Chú ơi…
Cứ thế 3 người bọn họ cười vui vẻ. Đường Y chưa từng được ăn bữa ăn nào ngon miệng như vậy. Dù trên bàn chỉ có đậu hũ và thịt kho. Còn thêm mấy cọng rau luộc. Đường Y ăn liền 3 chén cơm.
Bọn họ ăn cơm đúng lúc ông Triển về. Ông Triển vừa hay nhận được điện thoại.
- Đi thôi! Về rồi ăn sau.
Cả 2 người đứng dậy như thường ngày, lấy vật dụng cần thiết. Khi ra đến cửa không thể để Đường Y ở nhà một mình được.
- Chúng ta tính sao?
- Mang con bé theo vậy.
Thế là trên chiếc xe hơi cũ kỹ, cả 4 người bọn họ lên đường. Hôm nay, có một người khóc lóc gọi cho Phong Triển. Con gái ông ấy bị mất vì viêm phổi.
Chiếc xe chạy đến con hẻm phải đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495532/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.