Phong Triển về đến nhà đồ đạc đã được dọn xong. Ông nhìn lại căn nhà của mình mà trong lòng đầy tiếc nuối.
- Chú, chúng ta đi thôi.
Tiêu Đằng vỗ vai an ủi Phong Triển. Lúc chuẩn bị lên xe lại thấy Đường Y chặn lại.
Chị Huỳnh nhìn thấy Đường Y như kẻ thù, cô xuống xe mắng chửi:
- Còn dám vác mặt đến đây? Đồ con nít ranh, nói dối không chớp mắt.
Đường Y vẫn chặn lại ở đó.
- Các người đi đâu?
- Liên quan gì đến mày hả nhóc con. Tránh ra!
Đường Y đứng đó. Tiêu Đằng bước xuống ôm con bé sang một bên rồi bảo chị Huỳnh cho xe chạy.
Bọn họ đi được một chút thì nghe có tiếng Đường Y đuổi theo.
- Rốt cuộc chúng ta mắc nợ gì con bé?
- Mặc kệ nó.
Đường Y chạy đuổi theo, vừa chạy vừa gào khóc.
- Trả chiếc vòng của ngoại cho tôi. Đó là vật duy nhất còn sót lại…
Đường Y chạy đến té ngã nhưng cô bé vẫn đứng dậy chạy tiếp.
Phong Triển thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy tất cả. Một người tốt bụng như ông liền bảo dừng xe.
Tiêu Đằng bước xuống làm mặt hung dữ:
“Lại làm sao nữa? Nhà tôi mắc nợ em hả?”
Đứa trẻ 10 tuổi cuối cùng cũng sống đúng với độ tuổi của mình, muốn khóc cứ khóc, muốn sợ hãi liền bộc lộ.
- Cháu bị bỏ rơi rồi. Cháu chỉ muốn lấy lại chiếc vòng bị mất ở nhà chú. Cháu đâu làm gì sai, sao chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495530/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.