Bởi khoảnh khắc cô giúp Hạ Khang Dụ đỡ đạn, Hi Văn mới biết được cô sợ mất đi Hạ Khang Dụ nhiều như thế nào, ngoài Hạ Khang Dụ ra, cô không cần thứ gì khác.
Nhưng Hạ Khang Dụ thì khác, khoảnh khắc Hi Văn giúp hắn đỡ đạn, hắn mới biết được bản thân vô dụng đến mức nào...
Mặc cho cô chạy về phía mình, Hạ Khang Dụ vẫn bước về phía trước mà không quay đầu.
Âm thanh vẫn vang lên trong không khí, ngày càng gần rồi bất chợt ở sát ngay sau lưng hắn.
Là Hi Văn đang ôm chầm lấy Hạ Khang Dụ từ phía sau.
Điều này khiến Hạ Khang Dụ hơi sững người đứng đó nhưng rất nhanh trong lòng hắn ngập tràn nắng ấm, vui sướng không thôi.
Hạ Khang Dụ, sao anh đi nhanh thế, em đuổi theo mệt lắm đấy" Hi Văn dựa vào lưng hắn mà hờn dỗi nói.
Hắn vẫn đứng đó không đáp lời cô nhưng khoé môi cong lên từ khi nào mà đến hắn cũng không nhận ra.
' Sao anh không tới thăm em?".
" Em đã đợi đấy, em cũng rất mong chờ được thấy anh, ngày nào em cũng đợi anh, đợi đến khi em khoẻ lại rồi xuất viện, anh cũng chưa tới... Nói tới đây, Hi Văn hơi buồn rồi ôm chặt lấy Hạ Khang Dụ hơn.
Hạ Khang Dụ nghe cô nói, hắn không khỏi mũi lòng khi thấy cô nhõng nhẽo với mình.
Tiểu Văn Văn không hề giận hắn còn tới tìm hắn khiến hắn rất vui nhưng mà chính hắn lại không thể tha thứ cho bản thân.
Hạnh phúc đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-rieng-anh/3645461/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.