Khi nghe phu nhân Cẩn kể lại, Hi Văn hơi trầm ngâm nhưng rất nhanh cô đã rời khỏi căn biệt thự ngoại ô đó mà bắt xe trở về biệt thự riêng của Hạ Khang Dụ, nơi mà cô và hắn cùng chung sống với nhau.
Ngồi trên xe lòng Hi Văn như ở trên đống lửa, cứ phập phồng, lo lắng nhưng lại muốn dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
" Bác tài, có thể chạy nhanh hơn không ạ?".
'Được!!" Bác tài đáp.
Vừa đến nơi, Hi Văn liền nhanh chóng đi vào biệt thự, cô rất nhớ Hạ Khang Dụ, cô muốn gặp hắn.
Đổi lại sự mong chờ, hi vọng đó thì bước vào biệt thự chính là sự hụt hẫng.
Cả mọi căn biệt thự rộng lớn, từng náo nhiệt như thế bây giờ lại chẳng còn ai.
Trống rỗng, đến cả Má Nguyệt quản gia cũng không thấy hình bóng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?.
Hi Văn dù trong lòng rất thất vọng nhưng cô không rời đi liền mà ở lại căn biệt thự để nhớ lại những kỉ niệm ở bên Hạ Khang Dụ cũng như tìm kiếm thứ gì đó.
*************
Xuân đi thu đến, trên chiếc ghế sắt màu đen được các hàng cây với những chiếc lá vàng xếp cạnh là một người đàn ông, trên tay là một chai rượu đang không ngừng nhâm nhi, giành xé trong tâm trí để giành quyền kiểm soát lại như muốn ổn định tâm trí của bản thân.
Khung cảnh hôm nay thật sự rất đẹp. Bầu trời trong xanh, có gió se se lạnh hoà cùng những chiếc lá vàng rụng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-rieng-anh/3645297/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.