Phó Chính Khâm được hôm rỗi rãi đến Thẩm gia làm khách, bà cụ Thẩm mới sáng mà đã thấy ông sang thì hơi ngoài ý muốn ồ một tiếng.
"Lão Phó, ngọn gió nào thổi ông đến đây thế?"
Bạch Thanh Cát đã 60 tuổi nhưng vẫn là mang một nét đẹp lão đầy quý khí, bà ngồi trên ghế dáng lưng thẳng tắp, tay nâng tách trà khẽ nhấp.
Phó Chính Khâm nhìn mà khẽ tặc lưỡi trong lòng, không hổ là hoa khôi đoàn văn công năm đó!
Ông cười sang sảng đi đến tự nhiên ngồi xuống đối diện bà, tự mình châm một tách trà.
"Còn ngọn gió nào? Là ngọn gió bên La gia thổi tôi đến tám chuyện với bà đấy!"
Bạch Thanh Cát lắc đầu cười khẽ, đáp lời ông:
"Mỗi nhà mỗi chuyện, ông đã bó tuổi còn muốn buôn chuyện nhà người ta ư? Coi chừng Thận Khâm nó cầm kim tiêm rượt ông đấy!"
Chuyện nhà La gia nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, có điều cả cái đại viện này đã nghe được hết rồi!
Mà đêm qua La Thận Khâm còn vòng nửa cái đại viện đến Triệu gia tính sổ kia kìa!
Ông cụ Phó nghe thế thì chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Nó dám sao?"
Nói rồi ông lại cười híp mắt hất cằm với bà Thẩm.
"Tôi là đến kể cho bà nghe, cô bé con của La Thận Khâm kia bộ dáng y hệt bà lúc trẻ luôn đấy!"
Bạch Thanh Cát hơi nhướng mày, bà chậm rãi thả tách trà trên tay xuống.
"Lão già này, nói năng lung tung gì đấy?"
"Chậc, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947650/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.