Chương trước
Chương sau
Thẩm Thiên Thành hí hửng đến La gia, La Thận Khâm sớm đã đi làm trong nhà chỉ có mỗi Lý Tuệ Mẫn và La Tuệ Lăng đang ngồi dùng bữa sáng trong phòng bếp.

"Chào buổi sáng dì Lý, Tuệ Lăng!"

Thẩm Thiên Thành tự nhiên đi vào mỉm cười lễ phép với Lý Tuệ Mẫn, Phó Dịch Bắc theo sau cũng nhàn nhạt lên tiếng chào bà.

"Chào dì Lý."

Lý Tuệ Mẫn thấy hai người cùng đến thì hơi ngạc nhiên sau đó là vui vẻ mỉm cười.

"Dịch Bắc với Thiên Thành đến chơi đó à? Ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn cùng dì với Tuệ Lăng luôn đi!"

La Tuệ Lăng đã sớm buông đũa vui vẻ chạy đến cạnh Phó Dịch Bắc, cong môi hỏi:

"Anh đến tìm em à?"

Phó Dịch Bắc nhíu mày im lặng không đáp, mà nụ cười của Thẩm Thiên Thành đã nhạt đi không ít.

"Này, Tuệ Lăng! Anh đứng một đống như vậy bộ em không thấy hả? Làm gì chỉ hỏi mỗi cậu ấy thế?"

La Tuệ Lăng xấu hổ đỏ mặt cúi đầu lí nhí đáp:

"Em, thế hai anh mới sáng đến nhà có chuyện gì không ạ?"

Cũng không trách cô ta được, Phó Dịch Bắc và Thẩm Thiên Thành là cặp bày trùng sáng rỡ của đại viện, đừng nói là hai người đến nhà tìm cô ta ngay cả nói chuyện còn không nói được mười câu, đặc biệt là Phó Dịch Bắc mắt cao hơn đầu.

Thẩm Thiên Thành bĩu môi, anh quét mắt một vòng tìm kiếm mà không thấy Tần Nguyệt đâu, bèn hỏi:

"Anh đến rủ em cùng cô bé mới đến kia đi ra sân bóng chơi, cô bé kia đâu? Sao không thấy cùng mọi người ăn sáng?"

Nụ cười trên môi La Tuệ Lăng cứng đờ, mà Lý Tuệ Mẫn cũng thấp thỏm ngồi không yên.

Bà không thể để cho hai đứa nhóc này biết đứa con hoang kia không được phép ăn cùng bà, nếu không chuyện truyền ra ngoài đối với thanh danh bà không tốt.

Lý Tuệ Mẫn giả lả cười cười, giải thích.

"À, nó đang ở tầng trên, suốt ngày ru rú trong phòng không chịu ra ngoài. Để dì cho người đi gọi nó."

Bà ta cười gượng gạo gọi thím Hà ra.

"Thím lên gọi Tần Nguyệt xuống, có khách muốn tìm nó!"

"Vâng bà chủ."

Thím Hà cung kính gật đầu xoay người đi lên tầng trên.

Hai con ngươi Thẩm Thiên Thành đảo quanh, cười đến là vô tội nói:



"Em ấy mới đến chắc sẽ ngại, để con lên gọi em ấy cho chắc nha dì!"

Nói rồi anh co chân chạy biến theo thím Hà, không kịp để cho Lý Tuệ Mẫn kịp phản ứng.

"Này!"

Lý Tuệ Mẫn vừa tức vừa bất lực không biết làm gì với Thẩm Thiên Thành.

Phó Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn sắc mặt của hai mẹ con, mày anh khẽ nhướng lên rồi cũng nhấc chân đuổi theo tên gia hoả kia.

"Cháu đi kéo cậu ấy xuống, xin lỗi đã thất lễ ạ."

Miệng thì nói xin lỗi nhưng bước chân Phó Dịch Bắc lại vô cùng thông thả chậm rãi bước theo Thẩm Thiên Thành.

Lý Tuệ Mẫn tức đến nghiến răng ken két, thầm mắng:

"Ỷ nhà làm quan to rồi không xem người lớn ra gì mà! Nhà người ta mà tự nhiên thế không biết!"

La Tuệ Lăng cắn chặt môi không cam lòng nhìn theo bóng lưng Phó Dịch Bắc sau đó cũng nhấc chân đuổi theo.

Thế là Tần Nguyệt đang làm bài tập thì bị thím Hà gọi ra, cô còn chưa kịp hỏi thím tìm mình làm gì thì Thẩm Thiên Thành đã xuất hiện như một vị thần cười tươi rói chào cô.

"Hi em gái nhỏ, đi chơi bóng cùng với anh không?"

Tần Nguyệt ngờ nghệch chớp mắt nhìn anh, nhỏ giọng trả lời.

"Em không biết chơi bóng ạ."

"Ây, không cần chơi. Em ở ngoài cổ vũ cho anh là được, nếu anh thắng sẽ dẫn em đi ăn kem!"

Vẻ mặt Thẩm Thiên Thành vẫn ôn hoà tươi vui như trước, chỉ duy ánh mắt đã sáng rỡ cả lên.

Quả thật sau khi quan sát bức ảnh của bà nội rồi so sánh với Tần Nguyệt, thì mới thấy lời ông Phó nói không sai chút nào.

Hai người rất giống nhau, đặc biệt là đôi trong vắt như hồ nước kia. Thẩm Thiên Thành tuy hưng phấn khi phát hiện ra niềm kỳ thú mới, nhưng nhớ lời bà nội dặn anh không hề hé răng nửa lời về vấn đề này ra.

Tần Nguyệt mím môi, đang suy nghĩ từ chối anh trai mới gặp mặt được lần thứ hai này thế nào, thì khoé mắt cô đã thấy được Phó Dịch Bắc đang chậm rãi đến gần, sau lưng anh còn có cả La Tuệ Lăng dùng ánh mắt bất thiện nhìn cô.

Thẩm Thiên Thành chờ mãi mà không thấy cô trả lời thì hơi nhíu mày, anh cũng thấy Phó Dịch Bắc đi đến nên kéo tay anh qua nói với Tần Nguyệt.

"Em gái à, nể mặt bọn anh từng giải vây cho em mà đi cổ vũ cho anh nhé! Em ở mãi trong phòng một mình không buồn chán sao?"

Tần Nguyệt chớp chớp mắt nhìn qua Phó Dịch Bắc một cái thấy anh cũng đang nhìn mình, cô hơi ngại mà chậm chạp thu tầm mắt về.

Cái ôm vô tình lúc sáng trong rừng cây nhỏ, khiến cô tới bây giờ vẫn còn vừa thẹn vừa giận anh.

Phó Dịch Bắc cao hơn cô một cái đầu, từ góc độ này anh có thể nhìn thẳng vào trong phòng cô, quét mắt một cái anh đã thấy khay thức ăn trống trơn ở trên bàn của cô.



Yết hầu anh khẽ động, hạ tầm mắt nhìn đỉnh đầu cô.

"Ra ngoài chơi một lát rồi về, chú La từng bảo tôi chiếu cố em."

Tần Nguyệt suy nghĩ một chút cuối cùng dưới ánh mắt trừng trừng của La Tuệ Lăng bị cô làm lơ mà gật đầu đáp ứng hai người.

Sân bóng đại viện khá lớn nhưng bị một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh đã trở nên có chút chật chội đi không ít.

Tần Nguyệt vốn là một cá thể khác biệt lại còn đi chung Phó Dịch Bắc và Thẩm Thiên Thành đến, lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý của cả sân bóng.

Bên tai bắt đầu dấy lên những tiếng xì xào bàn tán, có người gan lớn liền chả sợ bẻ mặt ai mà nói năng không kiêng dè.

"Cô ta mà cũng dám vác mặt đến chơi cùng chúng ta à? Còn đi theo Phó thiếu và Thẩm thiếu! Đúng là mới tí tuổi đã bản lĩnh đầy mình như mẹ cô ta vậy!"

Cô cúi đầu chậm rãi đi đến dãy ghế đá ngồi xuống, dù tận lực làm lơ những ánh mắt xung quanh nhưng cô vẫn không có cách nào thả lỏng tâm tình được.

Cô biết những người này xem thường và ghét mình nên cô mới không muốn đi ra khỏi căn phòng nhỏ kia!

Phó Dịch Bắc chậm rãi làm vài động tác làm nóng người, sau đó anh cầm một chai nước khoáng lên không chút lưu tình nện thẳng xuống chân nữ sinh vừa lên tiếng kia.

Bốp một tiếng chai nước nứt vỡ làm nước văng tung tóe lên váy nữ sinh kia khiến cô ta hét ầm lên.

"Phó thiếu! Anh làm gì vậy?"

Phó Dịch Bắc đã cầm lên một chai nước khác vặn mở nắp chai ra, liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái.

"Xin lỗi nha, tôi ném nhầm, tưởng chỗ cô là thùng rác."

"Anh!"

Sắc mặt nữ sinh kia thoắt trắng thoắt đỏ, sau đó mím môi che mặt chạy đi.

Thẩm Thiên Thành tặc lưỡi tung hứng quả bóng rổ trong tay nhìn Phó Dịch Bắc, nói:

"Cậu ác quá rồi đấy! Làm con người ta khóc thật rồi kìa."

Phó Dịch Bắc chả thèm để ý lời đùa cợt của Thẩm Thiên Thành, anh liếc mắt nhìn cô nhóc vẫn cúi đầu từ đầu chí cuối kia một cái.

Tần Nguyệt vẫn chăm chú nhìn ngón tay mình, một lòng muốn mặc kệ đám người xung quanh, bỗng một chai nước bị ném vào lòng khiến cô giật mình ngẩng phắt đầu lên.

Chỉ thấy thiếu niên kia nhếch môi cười nhìn cô.

"Uống nước nhuận giọng đi, ngẩng đầu lên mà cổ vũ cho tôi thắng. Rủ em ra đây không phải để làm kiểng đâu."

Nói rồi anh liền xoay người chạy vào giữa sân, Tần Nguyệt mấp máy môi khẽ sờ sờ chai nước trong lòng nhìn theo bóng anh rất lâu.

Mà La Tuệ Lăng được rủ theo cùng với Tần Nguyệt bị Phó Dịch Bắc và Thẩm Thiên Thành ngó lơ nảy giờ, ánh mắt như muốn đâm thủng một cái lỗ lên chai nước trong lòng Tần Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.