Diệu Diệu ở sau lưng Bạch Lập Nhân, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà cứ do do dự dự mãi: "Anh để tôi suy nghĩ một chút... Mấy ngày nữa tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục..."
Suy nghĩ? Cô suy nghĩ điều gì?
"Diệu Diệu, Tiểu Vĩ gọi chúng ta vào họp." Bạch Lập Nhân lên tiếng, quả nhiên trông thấy vẻ hốt hoảng của cô.
Diệu Diệu bám tay vào tường, hơi mất tự nhiên mỉm cười rồi bước từng bước về phía anh.
Bạch Lập Nhân định đưa tay đỡ lấy cô.
"Không cần, không cần." Diệu Diệu đột nhiên khẩn trương đến mức vội vàng cất điện thoại vào túi, dường như đang giấu bí mật gì đó rất lớn, không muốn cho anh biết.
Hai hôm nay, trông cô lúc nào cũng hoảng hốt, cứ đến nửa đêm lại ngơ ngác ngồi dậy nhìn anh.
Ánh mắt đó trông như đang lưu luyến nhìn vật gì mà mình không nỡ dứt bỏ vậy.
Bạch Lập Nhân có cảm giác, hình như...
Hai người đẩy cửa bước vào văn phòng của Tiểu Vĩ, ba người họ muốn họp kín để bàn bạc một chuyện.
"Sao sắc mặt ông lại kém như vậy?" Bạch Lập Nhân vờ như tiện mồm hỏi.
Thật ra không riêng gì Tiểu Vĩ, sắc mặt mọi người gần đây đều không khá chút nào.
Trận chiến này quả thật khiến bọn họ cực kì mệt mỏi.
"Mấy ngày nay tôi đem nhà đi bán gấp, tiền kiếm được mấy năm nay đều vét sạch, chỗ nào có thể mượn tiền đều đã đi mượn cả rồi, vất vả lắm mới có thể gom được mười triệu tiền mặt." Tiểu Vĩ xoa xoa trán.
Anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219980/quyen-7-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.