Trong mắt Mạc Khanh sự tĩnh lặng không nhìn ra chút biểu tình của Phó Kiệt liền nghĩ rằng chắc hắn bị căn phòng tẩy não quá lâu rồi nên thành ra mới đần thối như vậy.
Chẳng phải vẫn cần đi đại tiểu tiện à, đem nó vẩy khắp nơi thì sẽ không còn bị ám ảnh nữa.
Sau đó Mạc Khanh nhìn gương mặt nghiêm nghị của Phó Kiệt, cẩn thận suy nghĩ lại.
"........"
Được rồi, chắc chỉ có cô mới làm cái trò đó. Nam chính trừ phi có bệnh thần kinh nếu không dù có dọa giết, hắn cũng sẽ không bao giờ làm điều gì phá vỡ hình tượng. Dù có chuẩn bị chết thì cũng phải là ngậm cành hoa hồng trong miệng mắt long lanh ánh nước hát nhạc cải lương.
Bàn tay trắng nõn nổi bật móng tay đen tạo một lưỡi dao sắc nhọn bằng Ngũ Hành Kim, đôi mắt đượm màu vàng óng trong thoáng chốc liền rút đi, lia nhẹ mấy phát gông cùm làm từ dị năng giả cứ thế vỡ vụn. Cô đỡ lấy tay hắn dựng dậy:
"Có đi được không? Cố gắng một chút tôi đưa anh ra ngoài"
Cảm nhận được dị trạng ngoài căn cứ, Mạc Khanh hếch mũi lên ngửi ngửi mùi gió bay tới từ trong không khí. Cô vui mừng:
Đọc truyện tại đây.
"Người Chiêu gia cũng tới cứu anh đấy. Hình như hai đứa nhóc nhà tôi cũng tới. Mẹ kiếp, đã dặn phải ở nhà rồi cơ mà"
"Mạc Khanh"
Giọng Phó Kiệt khàn khàn chậm chạp vang lên.
"Hả?"
"Bám chắc vào tôi"
Dứt lời, hắn xoay người cô úp mặt vào trong ngực mình, cánh tay hữu lực ôm lấy bờ vai Mạc Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371368/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.