Xe jeep chạy băng băng đến dãy nhà hoang ngay gần thành Y thì dừng lại. Mạc Khanh bước xuống xe nhảy lên toà nhà cao nhất, đôi mắt bình tĩnh nhìn các hố sâu hoắm do dị năng của Cổ Mục Khắc Dã gây ra.
Cô không phải là tạng đại ngu đần thích phổ độ chúng sinh cứu rỗi nhân loại như Phó Kiệt.
Cổ Mục Khắc Dã làm cô sống không bằng chết thì đừng có nghĩ rằng cô sẽ nương tay.
Hắn chửi rủa vì cô tấn công dân chúng thành Y của hắn vậy lúc các người săn giết tang thi vô cớ sao không to họng như vậy đi.
"........"
Hình như không đúng lắm. Đám "thuộc hạ" của cô cũng săn tang thi mà.
Mạc Khanh não cá quyết định bỏ qua vấn đề khó nghĩ này sang một bên, một lòng một dạ cho rằng có thù tất báo mà quên béng đi mất rõ ràng lúc đầu là cô (Phó Kiệt đứng sau xúi giục) gây hấn trước.
Nếu không hùa đàn tang thi vây lấy thành Y thì ai hơi đâu đi giết cô làm khỉ gì.
Mạc Khanh thả lỏng cơ thể, chân nguyên từ đan điền mạnh mẽ như bão lũ tràn ra từng tế bào, đôi mắt to tròn đen láy nhanh chóng bị màu đỏ rực như máu bao phủ.
Cô đưa hai tay dần lên cao, miệng mở lớn thét thật dài, âm tần đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.
Tang thi nghe hiệu lệnh đồng loạt kêu lên hưởng ứng sau đó bắt đầu chạy thật nhanh về hướng thành Y.
Quang cảnh quen thuộc nhanh chóng bị lặp lại trong vòng chưa đầy nửa tháng, người canh gác trên chòi hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371367/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.